“Ước gì anh có tiền sắm chiếc xe đẹp như vậy để đưa đón em…”. Câu nói vu vơ của anh không ngờ lại trở thành nỗi ám ảnh em suốt một thời gian dài. Làm gì, làm cách nào để có thật nhiều tiền; để có thể sắm nhà, sắm xe và cho các con mình một cuộc sống đầy đủ, sung sướng?
Chính ước mơ ấy đã cuốn em vào những chuyến đi dường như không có trạm dừng. Hết đi miền Bắc, miền Trung, miền Tây lại ra nước ngoài. Đến nỗi có người nói rằng thời gian em ở trên xe, trên máy bay nhiều hơn ở nhà. Mà đúng vậy thật. Em như con ong chăm chỉ hút mật hoa về để chế biến thành mật ngọt, hương thơm. Em đã dần dần biến ước mơ của mình thành sự thật. Thoạt tiên là một căn nhà nhỏ, một chiếc xe nhỏ. Sau đó là căn nhà lớn; chiếc xe đẹp hơn, sang trọng hơn. Em ngất ngây trong niềm hạnh phúc được tạo nên bằng chính những giọt mồ hôi của mình.
“Nghỉ ngơi đi em” – anh lại nói với em như vậy trong ngôi nhà rộng thênh thang có sân vườn, có hồ bơi của mình. Sao lại nghỉ ngơi? Em vẫn còn trẻ, còn khỏe, còn sức sáng tạo, còn muốn cống hiến mà? “Nhưng anh muốn em dừng lại để thực hiện một ước mơ khác. Đó là ước mơ làm vợ, làm mẹ…” – giọng anh run run. Em nhìn anh lạ lẫm. Không biết từ bao giờ những thứ ấy không còn là ước mơ của em nữa…
Vậy là chúng mình chia tay. Anh quay đi, bỏ lại ngôi nhà rộng thênh thang có sân vườn, có hồ bơi và một con tim lạnh giá. Nếu như ngay lúc anh quay lưng, em nhận ra điều đó thì có lẽ cuộc sống của em bây giờ đã khác. Giờ đây, mỗi sáng, mỗi trưa, mỗi khi đêm về, em thu mình trong căn phòng nhỏ, lặng câm và thui thủi. Không có anh, cũng chẳng có những đứa trẻ…
Giờ đây em mới nhận ra rằng trên chặng đường dài của cuộc đời, nếu không biết dừng lại thì chờ ta ở cuối con đường chỉ là nỗi cô đơn…
Tin cùng chuyên mục:
Vụ thợ trang điểm bị lục soát người: Góc nhìn pháp lý và bài học về quyền cá nhân
UNESCO công nhận tín ngưỡng thờ Mẫu và luận điệu sai trái của Nguyễn Xuân Diện
Cà phê phố
Ukraine nói điều đáng sợ về tên lửa mới của Nga