Sau cơn bão, những mái nhà trống trải và nỗi lòng người ở lại

Người xem: 1876

Lâm Trực@

Chiều cuối tháng Chín, cơn bão số 10 lặng lẽ rời đi, để lại những khoảng trời u ám và những vùng đất ngổn ngang. Báo cáo của Bộ Nông nghiệp và Môi trường đưa về chỉ gói gọn trong vài dòng khô khốc: 26 người chết và mất tích, 46 người bị thương. Nhưng phía sau những con số ấy là bao tiếng khóc ngập chìm giữa mưa lũ, là từng phận đời bỗng hụt hẫng giữa dòng nước dữ.

Mười ba người đã chết, phần nhiều do giông lốc quật ngã nhà cửa, cây cối. Ở Ninh Bình, chín mái nhà đổ xuống chôn vùi chín mạng người. Ở Hưng Yên, Thanh Hóa, Huế, những cái chết đến bất ngờ như một nhát dao xoáy vào tim người thân. Mười ba con người khác mất tích, riêng Quảng Trị đã mười hai, thêm một người ở Đà Nẵng. Những cuộc tìm kiếm vẫn âm thầm tiếp diễn trong lo âu.

Ngoài khơi, tám ngư dân Gia Lai rời đất liền rồi mất hút giữa biển. Chiếc tàu nhỏ mang số hiệu BĐ 97258 TS dừng tín hiệu tại một tọa độ lạnh lẽo. Người nhà chỉ còn biết ngồi bên bờ, mắt trũng sâu vì chờ tin, tim thắt lại mỗi khi có tiếng sóng.

Gió bão xô tung hơn bốn mươi bốn ngàn ngôi nhà, nhiều nhất ở Hà Tĩnh. Những tấm tôn bay tứ phía, văng trên mái ruộng, lẫn vào bờ tre. Trong mưa, người dân lầm lũi nhặt lại từng mảnh vỡ, như gom nhặt chút hy vọng còn sót lại. Hơn sáu nghìn hecta lúa, hoa màu bị ngập trắng, những cánh đồng chỉ còn lại màu nước xám. Đê, kè ở nhiều nơi bị xói lở, gãy vỡ, như cánh tay già nua không đủ sức níu giữ.

Điện mất, viễn thông ngừng, cây xanh ngã rạp, cột điện xiêu vẹo. Cả miền Trung, Bắc Bộ có những vùng chìm trong bóng tối. Người dân ngồi bên ánh đèn dầu leo lét, nghe gió rít qua khe cửa, như nghe tiếng gọi u uẩn của đất trời.

Cơn bão số 10 không giống những cơn bão thường gặp. Nó đi nhanh gấp đôi, sức mạnh dồn dập, cuốn theo nhiều dạng tai ương: lũ quét, ngập lụt, sạt lở. Và trong mưa gió ấy, hình ảnh những người lính, những công an, cán bộ địa phương vẫn nổi bật – họ dầm mình trong nước, dìu từng cụ già, bế từng em nhỏ vượt dòng xiết. Nhờ sự vào cuộc quyết liệt từ chính quyền đến người dân, thiệt hại đã được giảm bớt.

Dẫu vậy, vẫn còn đó những điều khiến lòng người chua xót: những khuyến cáo chưa được nghe theo, những chuyến tàu ra khơi khi bão còn rình rập, những mái nhà chưa kịp chằng chống. Có lẽ, giữa đời sống bấp bênh, người ta vẫn quen đặt cược số phận vào sự may rủi, để rồi khi tai ương đến thì chỉ biết thở dài.

Bão đi qua, trời lại trong xanh, nhưng những mái nhà bị tốc, những ruộng đồng trắng nước, những bàn thờ nghi ngút khói vẫn còn đó. Trên gương mặt người dân, nỗi buồn và sự kiên cường đan xen. Người mẹ lặng lẽ ôm chiếc áo con trai còn dang dở trên dây phơi, người cha gom nhặt mảnh gỗ vỡ mong dựng lại chiếc bàn học cho con. Và trên bờ biển xa, những ánh mắt vẫn hướng ra khơi, chờ một tín hiệu từ những người mất liên lạc.

Thiên tai rồi cũng lùi xa, nhưng dư chấn của nó là những vết hằn dài trong ký ức. Con người vẫn tiếp tục sống, dựng lại mái nhà, gieo lại mùa màng. Đêm xuống, ánh đèn điện sẽ lại rực sáng, trẻ con sẽ lại cắp sách tới trường, mùa lúa mới sẽ lại xanh trên những cánh đồng. Nhưng trong sâu thẳm, khoảng trống do bão để lại vẫn còn đó – như một khoảng lặng nhức nhối mà năm tháng khó lòng khỏa lấp. Và trong tiếng gió rì rào thổi qua những hàng cây, người ta vẫn nghe thấy âm vọng của trận bão vừa đi qua, như một lời nhắc nhở rằng con người mãi mãi bé nhỏ trước thiên nhiên, chỉ còn biết yêu thương và nương tựa vào nhau để mà đứng dậy sau những ngày đen tối.

3 thoughts on “Sau cơn bão, những mái nhà trống trải và nỗi lòng người ở lại

  1. football bros says:

    Haha, đọc xong thấy cái bão số 10 mạnh gấp đôi, mà sao người ta vẫn hay đặt cược số phận vào sự may rủi quá nhỉ? Tiếng gió rì rào thì dễ nghe thấy âm vọng bão qua, mà tiếng gọi u uẩn của đất trời ở đâu ta? Mà cái cảnh người dân kiên cường gom mảnh gỗ dựng bàn học cho con thì lại làm tớ mỉm cười bất lực. Thiệt tình là thiên tai rồi cũng lùi, nhưng mà mỗi lần lại để lại khoảng trống nhức nhối và một vài bài học muôn thuở cần biết yêu thương và nương tựa vào nhau thôi! Bão qua rồi, đèn sáng lại, lúa xanh lại, chỉ là hình ảnh những mái nhà trống trải và nỗi lòng người ở lại vẫn còn đó thôi!football bros

  2. đếm ngược giờ says:

    Haha, đọc xong thấy thiên tai ghê gớm nhưng con người vừa nghệ vừa vừa tội quá! Dùng hết từ chua xót, lặng lẽ ôm, nhức nhối cho bão rồi lại đổ lỗi cho khuyến cáo chưa được nghe theo, may rủi. Giống như người ta hên xui gì mà thôi! Nhưng mà nhìn hình ảnh người lính dầm mình trong nước thì lại thấy… ấm áp đúng không nhỉ? Biết sao giờ, vẫn phải chúc phá mùa lúa mới và đèn điện sáng lại thôi, dù khoảng trống trong lòng vẫn còn đó như vết sẹo của người yêu cũ luôn!đếm ngược giờ

  3. đếm ngược ngày says:

    Haha, đọc xong thấy cái bão số 10 mạnh quá, làm gãy đổ đủ thứ, mà lại thấy người dân vẫn kiên cường lắm! Giống như mấy ông ấy vẫn cố níu chặt cánh tay già nua ấy. Mà có tí hài hước là mấy chuyến tàu ra khơi khi bão đang rình rập nhỉ, đúng là chơi lớn! Dù sao thì thiên tai đi qua rồi, nhưng mà cái nỗi lòng nhìn mấy mái nhà tốc, ruộng đồng trắng nước cũng thật xót xa. Mấy người lính, công an dầm nước dìu già bế bé thì đúng là người hùng thật sự. Thấy sao mà con người cứ thế mà kiên cường, dù bé nhỏ trước thiên nhiên mà!app đếm ngược giờ

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *