“Tự hào phản động” – Vinh quang của những chiếc bóng lạc đường

Người xem: 1546

Ong Bắp Cày

Có một thứ bi kịch trong đời sống hiện đại mà tôi thường gọi là “bi kịch của những chiếc gương cong”: người ta soi vào đó, thấy mình lớn lao, dũng cảm, và vĩ đại. Nhưng thực chất chỉ là một hình ảnh méo mó, tự thỏa mãn, tự lừa mình.

Tôi đã nghĩ đến cái bi kịch ấy khi đọc bài viết có tiêu đề nghe qua tưởng đùa: “Tự hào phản động” – một bài phát biểu trên đài “Chân Trời Mới”, nơi mà ánh sáng có vẻ đến từ những bóng đèn chập chờn hơn là từ chân lý. Nhân vật chính là Đặng Bích Phương, một người từng sống tại Việt Nam, ăn cơm Việt, nói tiếng Việt, học trường Việt, rồi bỗng một ngày, nhấn Enter trên máy tính ở một quốc gia xa lạ và tự phong mình là “nhà đấu tranh dân chủ”.

Cùng hiện diện là Phạm Thành, hay còn được gọi với bút danh “Bà Đầm Xòe” – một “tác giả” từng bị Tòa án Nhân dân kết án vì hành vi tuyên truyền chống phá Nhà nước, nhưng vẫn hồn nhiên kể lại quá khứ đó như đang giở album ảnh cưới trong một buổi hội họp gia đình.

Họ ngồi đó, cùng nhau hoài niệm, tự sự, hả hê về những tháng năm bị bắt, bị trục xuất, bị theo dõi, như thể đó là biểu tượng của… sự chính nghĩa. Tôi ngạc nhiên: từ bao giờ việc chống lại quốc gia, bôi nhọ thể chế, vu khống đất nước lại được gắn với hai chữ “tự hào”?

Tự hào ư? Ừ thì cũng giống như một kẻ ăn trộm khoe “thành tích” từng bị cảnh sát bắt năm lần bảy lượt rồi tuyên bố: “Tôi kiêu hãnh vì không khuất phục!” Cái loại tự hào ấy, nếu không gọi là “trơ tráo có hệ thống”, thì biết dùng từ gì cho phải?

Ở một góc nào đó của xã hội hiện đại có lẽ đang bước vào một thời kỳ mới: thời kỳ đảo chiều giá trị. Nơi những kẻ gây rối trở thành “người bất đồng chính kiến”, nơi những lời xuyên tạc được gắn mác “phản biện độc lập”, và nơi mà lòng yêu nước bị thay bằng… gạch đá của sự cay cú cá nhân.

Thế hệ hôm nay đang được hưởng hòa bình, độc lập – thứ mà ông cha chúng ta phải đánh đổi bằng máu. Họ có tự do báo chí, tự do lập hội, tự do biểu đạt – nhưng có một bộ phận, nhỏ thôi, đã mặc định tự do là cái cớ để lăng mạ, để bóp méo, để khạc nhổ vào tất cả những gì nuôi lớn chính họ.

Người ta nói nhiều về nhân quyền. Nhưng xin hỏi: quyền của nhân dân thì ai bảo vệ? Quyền được sống trong một xã hội yên bình, không bị xúi giục bởi những giọng điệu kích động trên mạng thì sao? Hay nhân quyền chỉ dành cho những người biết “làm mình nổi bật” bằng cách đứng trên lưng đất nước mà gào lên?

Phản động mà tự hào – đó không còn là lựa chọn chính trị, mà là một lựa chọn đạo đức. Và đáng buồn thay, một lựa chọn thất bại.

Tôi không viết bài này để kết án. Kết án là công việc của tòa án. Tôi viết để ghi lại một hiện tượng như một vết nhọ trên trang giấy trắng. Bởi nếu xã hội cứ mãi vỗ tay cho những hành vi phản bội, thì thế hệ mai sau sẽ sống bằng gì? Lòng tự hào ảo giác? Hay ký ức lắp ghép từ những buổi livestream tự kể “công“?

Người có học, có tri thức thực sự không khoe tù tội như huân chương. Người tử tế không biến sai trái thành khẩu hiệu. Và người yêu nước thật sự, không bao giờ cần hò hét rằng mình yêu nước – họ sống và cống hiến, âm thầm nhưng sâu sắc như những rễ cây trong lòng đất.

Tôi nhớ một câu thơ cổ:

Cây nghiêng về đâu, gió biết. Người nghiêng về đâu, tổ quốc ghi.”

Và tôi cũng tin rằng: Lịch sử không bao giờ ghi nhận những kẻ chống lại nó bằng sự hằn học. Mà chỉ nhớ tới những người, dù im lặng, cũng biết cúi đầu trước lẽ phải.

Nên nếu hôm nay có ai đó còn dương dương tự đắc vì “phản động”, xin cứ để họ múa trong cái sân khấu nhỏ của chính họ.

Còn chúng ta, những người biết trân trọng hòa bình, xin cúi đầu đi qua họ như đi qua một vết bụi trên con đường hướng về tương lai.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *