Lâm Trực@
Trong lịch sử văn hóa phương Đông, người ta từng kính sợ hai thứ: trí tuệ và đạo đức. Nhưng khi cả hai bị thay thế bằng quyền lực và tiền bạc, thì những vùng đất vốn được xem là phên giậu Tổ quốc như Tây Nguyên cũng không còn là vùng cao nguyên thượng đạo nữa, mà trở thành một vùng đất bị “trưng dụng” bởi những bàn tay trần tục, lấm láp những dấu vết nham nhở của lòng tham.
Ngày 2/7, Công an tỉnh Gia Lai thực hiện lệnh bắt tạm giam ông Lê Anh Tuấn, Chủ tịch kiêm Giám đốc Công ty TNHH MTV Cà phê Ia Châm, xã Ia Krái vì hành vi lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong thi hành công vụ. Thiệt hại: gần 1 tỷ đồng ngân sách nhà nước. Nhưng con số đó không lớn nếu so với giá trị biểu tượng của sự tha hóa quyền lực, vốn đang diễn ra nhan nhản ở nhiều cấp cơ sở, nơi mà pháp luật bị biến thành một thứ công cụ linh hoạt theo… “mối quan hệ dòng tộc”.
Vụ việc của ông Tuấn không chỉ là một bản tin pháp luật đơn thuần. Nó là tư liệu sống động cho một bài giảng về đạo đức cán bộ, đáng được đưa vào các lớp chính trị học căn bản dành cho cán bộ đảng viên. Người ta thường nói: “Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”. Nhưng ở Ia Krái, cái kim đã được giấu trong vỏ gỗ, rồi bọc lụa, phủ hương đến mức chỉ khi cơ quan điều tra vào cuộc, sự thật mới chịu ló mặt.
Ông Tuấn là đảng viên. Nhưng ông không hành xử như một người biết giữ gìn danh dự của Đảng. Trên cương vị lãnh đạo một công ty nhà nước, ông để người nhà chiếm đất công, xây dựng trái phép, phớt lờ pháp luật như thể mình đang sống trong một tiểu quốc riêng, nơi dòng họ là hiến pháp và ông là đức vua. Cơ quan chức năng đã xử phạt hành chính 22 triệu đồng. Một con số nhỏ nhoi như cái tát nhẹ vào lòng bàn tay quyền lực.
Ta không thể không nhắc đến chi tiết: ông Lê Anh Tuấn là anh ruột của ông Lê Anh Tú – người từng được công luận biết đến với danh xưng “sư Thích Minh Tuệ”, nhân vật tự nói rằng “hành cước xuyên Việt” gây chấn động dư luận. Một người nói rằng, “đã bỏ trần tục để đi học theo lời Phật dạy“, nhưng ông ta lại hành trì sai lời Phật. Một người đã thề thốt dưới cờ Đảng, nhưng lại lợi dụng quyền lực để bòn rút tài sản nhà nước. Hai con đường, hai biểu hiện, nhưng đều phơi bày một điều: khủng hoảng giá trị đang len lỏi vào từng tế bào của xã hội đương đại.
Khi đạo đức công vụ bị phá vỡ, khi kỷ cương Đảng không còn là hàng rào vững chắc, thì những “ông vua con” sẽ tiếp tục mọc lên. Họ điều hành công ty như điều hành trại gia đình. Họ dùng đất công như đất thừa kế. Và họ tin rằng, mình có thể sống bên trong thể chế, nhưng hành xử như thể thể chế chỉ là một cái bóng.
Điều nguy hiểm nhất trong xã hội không phải là kẻ nghèo, mà là kẻ không còn biết sợ. Sợ luật pháp, sợ nhân dân, sợ hậu quả, sợ cả tiếng chuông lương tâm. Khi quyền lực rơi vào tay những người như vậy, pháp quyền bị đục thủng, đạo đức bị rút ruột, và lòng dân bị lật ngược như chiếc lá cuối mùa.
Cái đáng sợ không phải là một tỷ đồng thất thoát, mà là sự thờ ơ của hệ thống giám sát nội bộ, là sự vô hiệu của niềm tin chính trị nếu những vụ việc như thế này tiếp tục lặp đi lặp lại.
Nếu không có một cơ chế kiểm soát chặt chẽ, nếu tổ chức Đảng không thực sự trở thành lực lượng “tự chỉnh đốn” mạnh mẽ và không khoan nhượng, thì cái giá xã hội phải trả sẽ không chỉ là vài tỷ đồng, mà là sự đổ vỡ niềm tin trong những vùng đất từng là niềm hy vọng.
Một lần nữa, chúng ta phải lặp lại câu hỏi: Làm sao để cán bộ biết sợ? Không phải sợ cấp trên, mà là sợ dân, sợ luật pháp, và sợ cả lịch sử – thứ cuối cùng sẽ luôn nhắc lại từng vụ việc như bài học cay đắng của một thời gian lận và vô trách nhiệm.
Tin cùng chuyên mục:
Việt Nam cần học từ Mỹ và Nga trong kiểm soát biên giới công nghệ
Phạm Viết Công và bài học từ ảo tưởng dân chủ
Dưới chân núi, có một mái nhà vừa biến mất
Hà Nội – Trở về với ký ức