Lâm Trực@
Sáng mùa hạ, nắng tràn khắp mái hiên của tòa án Hà Nội, quét sáng từng phiến gạch nơi bước chân của người đời đi vào để đối diện công lý, hoặc một sự tha thứ muộn màng, hoặc một cú phán xét không thương xót. Trong căn phòng đặc quánh sự căng thẳng và những tiếng lật hồ sơ, 41 gương mặt bị cáo xếp thành một vệt mờ đục giữa không gian. Nhưng có một khuôn mặt đột nhiên rút ánh nhìn của mọi người như hòn than đỏ giữa đám tro nguội: Nguyễn Văn Hậu.
Ông ta – người đàn ông từng đứng trên đỉnh kim tự tháp kinh tế của Tập đoàn Phúc Sơn – nay cúi đầu trước bục khai báo. Dáng ông không gãy, nhưng vầng trán rộng của một kẻ từng quen ra lệnh giờ khép nép lạ lùng. Không phải vì gông xiềng, mà vì một bản án treo lơ lửng – không chỉ là sự phán quyết của pháp luật, mà còn là phán quyết của dư luận, của thời cuộc và có lẽ, của chính lương tâm ông.
Hậu cất giọng, không phải thứ giọng tự vệ thường thấy ở những kẻ làm giàu rồi phạm tội. Đó là giọng nói của một người đang cố níu lại chút phẩm giá giữa bể hoang thất thế: “Khi bị tạm giữ, tôi đã phối hợp với C03 làm rõ nhiều vụ án khác. Tôi mong được ghi nhận là người đã lập công chuộc tội.”
Cái cụm từ “lập công chuộc tội” ấy không khỏi khiến người nghe chới với. Một người từng đưa hối lộ giờ xin được miễn trách nhiệm hình sự, vì đã… tự tố giác. Có phải lương tâm thức tỉnh? Hay một nước cờ khôn ngoan sau khi mọi cánh cửa đã khép? Không ai biết. Ngay cả Hậu cũng có lẽ không rõ. Bởi ranh giới giữa hối hận thật sự và sự toan tính trước vành móng ngựa đôi khi chỉ là sợi tóc.
Nhưng rồi điều khiến cả phòng xử án trở nên lặng ngắt không phải là khi ông ta nói về tội lỗi, mà là lúc ông nói về… tình thương.
“Từ 4 tuổi tôi đã phải tự đi buôn. Chị tôi bỏ học để tôi được học hành. Hai mươi năm qua, tôi luôn đau đáu với người nghèo.”
Giọng ông nghẹn đi. Không phải kiểu nghẹn mà nhiều bị cáo cố gắng tạo ra để lấy nước mắt hội đồng xét xử, mà là sự nghẹn ngào của ký ức lâu ngày không nói thành lời. Người ta bắt đầu nhìn ông khác đi – không phải hoàn toàn cảm thông, nhưng cũng không còn chỉ khinh miệt.
Ông kể, từng xây 13.000 căn nhà tình nghĩa, từng nuôi hơn 10.000 mẹ Việt Nam anh hùng, từng hỗ trợ hàng trăm nghìn trẻ mồ côi, từng chi tiền cho ca mổ tim, mổ mắt mà không một lần nhận bằng khen, giấy khen. Một con số đến mức chính tòa cũng phải chững lại.
Nếu đó là sự thật, thì ông ta đã làm được điều mà cả một hệ thống an sinh nhiều khi còn bỏ sót. Nếu đó chỉ là phần sáng của một màn diễn, thì cũng là một màn diễn quá công phu, và đáng suy ngẫm.
Ở một góc nào đó trong tâm hồn người Việt, vẫn luôn có một sự bao dung thầm lặng dành cho những kẻ từng làm điều tốt, dù sau đó phạm sai lầm. Nhưng cũng chính sự bao dung ấy nhiều khi khiến công lý hóa mỏng, khiến bi kịch cứ lặp đi lặp lại trong xã hội này, nơi danh vọng và từ thiện thường cưới nhau như đôi vợ chồng giả tạo.
Hội đồng xét xử ngẩng đầu, hỏi lại đại diện của Tập đoàn Phúc Sơn về lời đề nghị của Hậu: bán 196 bất động sản để khắc phục hậu quả.
Một hành động táo bạo, nhưng lại không hẳn bất ngờ. Phúc Sơn, nơi từng là đế chế của ông, nay đồng thuận và cam kết có thể hoàn tất việc bán tài sản trong 4-5 ngày. Nhanh như một cú bắt tay giao dịch thương trường, mà lần này là để chuộc lỗi, hoặc để giữ lại chút gì không bị xóa sổ trong danh tiếng.
Viện Kiểm sát cũng gật đầu. Tòa chấp thuận. Đơn giản vậy sao? Một người phạm tội, hối cải, làm phúc, bán tài sản, và có thể thoát tội?
Không. Câu chuyện không đơn giản như thế. Bởi nếu mọi tội lỗi đều có thể mua lại bằng tiền, thì luật pháp này có còn thiêng?
Nguyễn Văn Hậu là ai? Một kẻ từng đẩy những hợp đồng mờ ám đi qua các tỉnh thành từ Phú Thọ đến Vĩnh Long. Một ông chủ từng đứng sau những can thiệp quyền lực. Nhưng cũng chính người đó lại là người dựng lên hàng nghìn mái nhà, mang cơm đến tận rừng sâu, gom lại những đôi mắt mù và trả lại ánh sáng.
Hai mặt đối lập ấy, nếu không phải là con người, thì là gì?
Người ta bảo “nhân chi sơ, tính bản thiện”. Nhưng cũng có kẻ sinh ra thiện, lớn lên ác, rồi chết trong hoài niệm của cả hai. Nguyễn Văn Hậu chính là một người như thế.
Nếu công lý được xây dựng để cân bằng giữa trừng phạt và thứ tha, thì có lẽ tòa án Hà Nội hôm nay đang chạm đến ranh giới mong manh ấy. Và trong hành lang của định mệnh, nơi mà một lời khai cũng có thể làm thay đổi đời người, chúng ta – những người quan sát – cần học cách nhìn một kẻ phạm tội không chỉ bằng đôi mắt pháp lý, mà còn bằng trái tim tỉnh táo.
Tin cùng chuyên mục:
Việt Nam cần học từ Mỹ và Nga trong kiểm soát biên giới công nghệ
Phạm Viết Công và bài học từ ảo tưởng dân chủ
Dưới chân núi, có một mái nhà vừa biến mất
Hà Nội – Trở về với ký ức