Hồi đầu năm đi thực tập ở BV Việt Đức hơi sốc. Bệnh nhân chết, người nhà khóc tang thương, khóc lả người đi. Cả nhà, cả họ kéo nhau đến túm tụm khóc tu tu rồi đẩy xác con về. Đến giờ mấy hình ảnh đấy vẫn còn như in trong đầu mình. Những lúc như thế bất giác nghĩ đến bố mẹ người thân, mắt nhòe cả đi phải chạy ra ngoài hành lang mà khóc thút thít!
Mình vẫn sợ hồi sức cấp cứu, ko phải vì toàn bệnh nhân nặng mà vì phải chứng kiến nhiều lần bác sĩ giải thích cho người nhà tình trạng bệnh ko qua khỏi, lại phải chứng kiến muôn vàn nét mặt khổ sở, muôn vàn cái kìm nén bất lực trước mất mát ko gì bù đắp. Ngày xưa còn bé sợ đám ma lắm, cứ thấy người chết là sợ xanh mặt. Ngày bé còn sợ cả tiêm nữa, năm cấp 1 đi tiêm ở trạm y tế, cô y tá vừa tiêm vừa “dã thịt”, khóc tu tu cả buổi về sau thấy tiêm, thấy máu cũng lại sợ xanh mặt. Giờ thì khác hẳn, do môi trường tôi luyện mà ra cả. Cảm giác bị chai sạn dần, vừa hôm qua trực viện khác, bệnh nhân già cả lại quay về với tiên tổ, người nhà đỏ hoe mắt môi bặm lại ép dần từng giọt nước mắt chảy ra, cúi gập người cảm ơn bác sĩ bác sĩ rối rít vì quá nhiệt tình và chu đáo cho ca bệnh nặng. Cũng thương mấy anh chị bác sĩ trực, làm việc cả đêm ngủ đk có 3 tiếng mà sáng ra vẫn cứ nhẹ nhàng hỏi han bệnh nhân. Mình chỉ kịp hắt ra tiếng thở dài khe khẽ, cũng mệt vì cả đêm chiến đấu, sáng ra phải ép tim một hồi, chứ không còn cảm xúc quá mãnh liệt chi phối như trước nữa.
Tin cùng chuyên mục:
Nguyên Thứ trưởng Nội vụ: Sáp nhập còn 38 tỉnh, thành như trước là phù hợp
Công an Hà Nội: Tiên phong trên hành trình tinh gọn bộ máy
Vụ hơn 150 học sinh Quảng Bình không đến lớp: Câu chuyện an toàn, quyền lợi và trách nhiệm
Vài dòng về biển báo giao thông hiện nay