Phản đối Dòng Chúa Cứu Thế: Gán Ghép “Dân Oan” Vào Sứ Vụ “Đến Với Người Nghèo” của Thánh An Phong!
Nguyễn Trọng Nghĩa
LTS: Bây giờ thì người ta có thể hiểu được lý do mà Giáo Hoàng Francis I cổ động phải hướng đến người nghèo. Chỉ là mục đích tóm thu dân chúng, nói tránh né là “truyền giáo, và gặt hái các linh hồn“. Từ xưa đến nay, các xứ nghèo vẫn là mục tiêu của các hội truyền giáo. Muốn người nghèo theo Chúa thì phải cho họ vật chất, chứ đạo Chúa có cái giáo lý nào bằng được đạo lý sẵn có của Á Đông? Người nghèo chỉ cần vật chất: “Phú ông xin đổi nắm xôi, bờm cười!” Những “nắm xôi” cho thằng bờm chỉ là những của cải rơi rớt, ôm không hết từ những gì Giáo Hội thu được.
Giáo Hội là một tổ chức giàu nhất thế gian vì luôn luôn bắt tay với các nhóm quyền lực, các cường quốc, vừa có thể thu góp tiền bạc và tạo thế lực để việc thu tóm các “linh hồn” dễ dàng hơn. Gom trong tay một lúc vừa thế lực, vừa số đông dân nghèo, dễ dụ, chẳng trách Giáo Hội là “Vua của các Vua.” Không biết cho đến giờ này, Việt Nam có thấy hiểm họa đó hay chưa!
Bài giảng trong Thánh lễ cầu nguyện cho Công Lý và Hòa Bình của LM Đa Minh Nguyễn Văn Phương ngày 25.1.2015 tại nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế, Kỳ Đồng, Thành phố Hồ Chí Minh (xem video phụ đính ben dưới) được cho là cách giải thích những hành vi mà cộng đồng – xã hội trong và ngoài giáo hội lên án là “Dòng Chúa Cứu thế là một hang ổ chính trị” hay “Biến giáo hội thành một tổ chức chính trị”.
Tuy nhiên, nghe qua bài giảng chỉ thấy những lời giải thích rất “nguỵ biện”, trong đó có vấn đề nói về nhiệm vụ đến với người nghèo của Dòng trong thời nay là: dân oan, tri ân thương phế binh VNCH…. Đem cái gọi là “dân oan” làm nhiệm vụ truyền giáo là một sự gượng ép hết sức trơ trẽn và lợi dụng hai từ này để tham gia hoạt động chính trị bằng việc đả phá chính quyền.
Người nghèo khó ở đây phải là người chưa biết đến Chúa, chưa biết đến Tin Mừng và việc rao giảng cho người nghèo khó chính là nói đến việc họ chưa có Đức Tin hoặc nghèo về Đức Tin chứ không phải nói người nghèo ở đây theo nghĩa đen là nghèo vật chất. Nhiều linh mục diễn giải người nghèo theo nghĩa nghèo vật chất hoặc là có ý đồ hoặc là do vô ý, nhưng nếu diễn giải theo hướng nghèo vật chất thì tự nhiên biến giáo hội thành một kẻ giàu có đi ban phát vật chất hay biến thành quan toà bảo vệ người nghèo trước cường quyền. Đây là sai lầm! Vì rằng nếu giáo hội chỉ hướng đến người nghèo khó vật chất thì người giàu sẽ đi đâu? và ai sẽ đến với họ. Chúa Giê – su từng nói “Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào nước Thiên Chúa” hay “Người khỏe mạnh không cần thầy thuốc, người đau ốm mới cần” (Mt 9: 12; Mc 2: 17). Vậy ở đây, Chúa Giê – su muốn nói rằng Ngài đến để cứu chữa những người bệnh về “tâm hồn” chứ không phải là “vật chất” vì bản thân Chúa Giê – su cũng như các tông đồ trong thời các Ngài đều là những người nghèo dưới ách thống trị của đế quốc La Mã.
Vậy thì các linh mục diễn giải sai. Thật ra có 2 cách lý giải:
1. Đây là cách khôn khéo để tiếp cận với tín hữu nghèo và người ngoại (lương) có điều kiện vật chất khó khăn.
2. Tự phong cho mình cái danh quan án phán người không oan, kẻ kia đàn áp…..
Theo như tất cả mọi thể hiện trong nhiều năm qua của DCCT thì hẳn đang cố tự phong cho mình cái danh quan án phán xét xã hội, mà như Chúa Giê – su đã dạy ”Anh em đừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán, vì anh em xét đoán thế nào, thì anh em cũng sẽ bị Thiên Chúa xét đoán như vậy; và anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy cho anh em. Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà trong con mắt mình thì lại không để ý tới ? Sao anh lại nói với ngưới anh em : “Hãy để tôi lấy cái rác ra khỏi mắt bạn, trong khi có cả một cái xà trong con mắt anh” ? Hỡi kẻ đạo đức giả ! Lấy cái xà ra khỏi mắt anh trước đã, rồi sẽ thấy rõ, để lấy cái rác ra khỏi mắt người anh em” (Mt 7,1-5). Vậy thì những kẻ này đang phản lại lời dạy của Chúa Giê – su.
Như vậy, cái tâm địa của Lm Đaminh Nguyễn Văn Phương đã thể hiện đúng với sự phán xét của Lm Giu – se Nguyễn Văn Toản là “Nhân danh Tin Mừng đi lừa gạt người khác!”. Ở đây là lừa gạt người dân rằng họ bị oan và chỉ có biểu tình mới giúp họ hết oan trong khi đáng lý để kêu oan người dân phải đến toà án, đến chính quyền để thực hiện các thủ tục pháp lý cần thiết để xem xét minh oan.
Chưa kể rằng nhiều người chưa chắc bị oan, nhưng do các linh mục mớm rằng họ oan để càng nhiều dân oan thì xã hội càng rối, càng nhiều dân oan thì vai trò của họ mới quan trọng, mới có điều kiện phỉ báng, bôi nhọ “nhà cầm quyền”.
Biểu tình trong nhà thờ. Một hành vi phản Chúa.
Đáng lẽ với vai trò của một người tu hành, các linh mục với cái tâm nhân từ dấn thân vào xã hội, cùng với người dân có các vấn đề về pháp lý hướng dẫn họ đến cơ quan chức năng để giải quyết, hỗ trợ họ về vật chất nếu có thể chứ không phải nuôi dưỡng họ và hướng dẫn họ biểu tình từ nhà thờ ra đường.
Đáng lẽ lấy việc truyền giáo làm nhiệm vụ thì DCCT lại biến thành nơi tiếp nhận dân oan, biến nhà thờ thành toà án, biến Thánh lễ thành toà tố “nhà cầm quyền” thành nơi “tố cộng” gây thù hận để hướng giáo dân đến tinh thần “diệt cộng”. Lấy việc “tri ân thương phế binh VNCH” gắn với tập hợp dân oan gây lòng hận thù để họ “tố cộng, diệt cộng”.
Với những hành động đó, không ẩn, mà hiện rất rõ cái hình ảnh của chế độ nguỵ quân, nguỵ quyền VNCH – một biểu hiện của lính đánh thuê cho đế quốc Mỹ. Vậy thì cái tâm trong sáng muốn giúp đỡ những người dân bị oan đã chẳng những không hiện hữu mà là hiện lên một khuôn mặt dối trá – ma quỷ của đám chống cộng cực đoan. Hay có thể nói những linh mục DCCT dụng tâm chống cộng bằng chức Thánh, chính là những kẻ chống cộng đội lốt.
Dòng Chúa Cứu Thế đang bị phá huỷ bởi những kẻ chống cộng trà trộn, đội lốt linh mục. Giáo hội đang lâm nguy bởi những con quỷ mạo danh Chúa mưu cầu cho những ích kỷ cá nhân của chúng.
Dân oan! hãy nghĩ lại xem, ai mới là người giải oan cho các người? Là toà án hay là nhà thờ? Ngày nào các người còn ở nhà thờ thì ngày đó các người trong mắt xã hội chỉ là những kẻ gây rối, biểu tình vì tiền. Ngày nào các người còn ở nhà thờ thì các người còn bị xã hội khinh bỉ vì sự ngu dốt để bị lợi dụng. Khi các người mong muốn bị lợi dụng để được lợi ích từ phản động, thì chính các người đã không còn là dân oan nữa, mà là những kẻ phản động.
Nguyễn Trọng Nghĩa
Phụ Đính:
Bài giảng trong Thánh lễ cầu nguyện cho Công Lý và Hòa Bình
Miệng hát bài “Đem yêu thương vào nơi oán thù?”, nhưng hành động thì “Đem oán thù, kết Dân Oan vào nơi thánh đường”
Tin cùng chuyên mục:
Sự thật về công tác phòng chống buôn người ở Việt Nam và những luận điệu xuyên tạc của BPSOS
Bê bối của văn nghệ sĩ với “Mai Thúy”: Bài học về trách nhiệm và đạo đức nghề nghiệp
Cảnh giác trước luận điệu của phản động lưu vong: Bài học từ vụ việc Trần Khắc Đức
Nhiều đối tượng nghiện ma túy bị lợi dụng để gây rối