Khoai@
Thực tâm, người viết entry này không hề muốn một người như Nguyễn Quang Lập bị giam giữ trong trại tạm giam để phục vụ điều tra, cho dù pháp luật có quy định. Trên phương diện cá nhân, người viết hi vọng, Bọ Lập mau chóng được tại ngoại, về ăn tết với gia đình. Một nguồn tin chưa kiểm chứng cho hay, Bọ Lập sẽ được tại ngoại trước tết.
Mới đây, trên FB của mình, Osin Huy Đức tuyên bố bán được chai rượu Làng Vân Gốc của nhà thơ Nguyễn Duy với giá kỷ lục là 120 triệu VND để ủng hộ vợ con Bọ Lập. Hành động trên rất đáng khen, đặc biệt trong điều kiện Bọ Lập đang bị tạm giam.
Nhưng thú thật, với Huy Đức mọi chuyện cần phải cảnh giác.
Osin Huy Đức bắt đầu nổi tiếng từ khi xuất bản “Bên Thắng Cuộc”, và cũng từ đây giới quan sát mới bắt đầu đánh giá về nhân vật này. Đây là những gì mà người dân nghĩ về Osin Huy Đức.
1. Nguyên Minh: San Hô
Nói về chuyện ăn bẩn uống thỉu, người ta hay nghĩ ngay đến con bò ăn cỏ rồi thi thoảng ợ ra nhai lại, hoặc con chó ăn shit, thâm chí hình tượng hóa những kẻ đến lúc nôn ra còn cố sít răng để nước chảy ra, bã ở lại… để nuốt tiếp. Nhưng tất cả các loài đó đều vẫn có đường tiêu hóa và bài tiết riêng biệt, duy chỉ có SAN HÔ độc đáo ở khả năng ăn và bài tiết chung một mồm.
Tuy nhiên, có một điều mình chưa lý giải được. Không hiểu tại sao có nhiều người lại gọi nhà văn, nhà báo Osin Huy Đức là … SAN HÔ. Ngoài việc anh ấy tên là Trương Huy SAN và anh ấy bị HÔ, phải chăng vì khả năng đào bới, nhai nuốt… sau đó nhả ra cùng một sản phẩm là những câu chuyện hư cấu về lịch sử… theo đường mồm? (Xem thêm ở đây).
2. Thiếu Long Texas: Món quà Noel của kẻ osin khốn nạn:
Lờ tịt đi vai trò của giặc Mỹ, lờ tịt đi tội ác của Mỹ ngụy. Đây gọi là trung lập khách quan? Nếu muốn trung lập khách quan thật sự thì những tội lỗi của các bên phải được đưa lên đầy đủ. Đàng này Huy Đức viết theo kiểu 1 chiều, phiến diện, cố tình thiếu sót, có tác dụng chạy tội cho giặc. Làm giảm nhẹ tội ác của giặc cũng đã đáng lên án, đằng này Huy Đức hòan tòan lờ tịt đi để chạy tội cho giặc.
Những “Mấy chiếc xe đạp bóng lộn xếp trên nóc xe; cặp nhẫn vàng chóe trên ngón tay một người làng tập kết vừa về Nam thăm quê ra… Những chiếc máy Akai, radio cassettes” phồn hoa đô hội đó là phục vụ cho dân Sài Gòn, dân miền Nam, hay là để phục vụ cho những kẻ nước ngoài và một bộ phận nhỏ người bản xứ hưởng sái ăn ké, có lợi ích gắn chặt với giặc?
Huy Đức hòan toàn lờ đi những thân phận khác, hàng chục ngàn con lai Mỹ, trẻ mồ côi, người nghiện ma túy, gái mại dâm, những thân phận đau khổ lầm than trong cái căn cứ quân sự khổng lồ ở SG, kẽm gai, nhà tù khắp nơi, đầy lính Mỹ và bọn Tây. Những người VN chịu những tội ác Mỹ ngụy. Những người bị lính Mỹ, lính ngụy hiếp dâm. Những người biểu tình bị lính Mỹ và cảnh sát ngụy dùng súng đạn, vòi rồng, dùi cui, lựu đạn cay, roi điện trấn áp, bắn chết. Những sân trường đầy máu tươi và nước mắt. Bao nhiêu người đã hy sinh, đã ngã xuống trước họng súng Mỹ ngụy. Bao nhiêu người đã chết trong nhà tù Mỹ ngụy. (Xem thêm ở đây)
3. Châu An, Nhà giáo ưu tú, 413/113 chung cư Chu Văn An, P. 26, Q. Bình Thạnh, TP.HCM: Sách “Bên thắng cuộc” của Huy Đức bắt nguồn từ đâu? (Xem chi tiết tại đây)
Nguyên nhân sự tha hóa về chính trị và tư tưởng của Huy Đức là hệ quả tất yếu của việc xuống cấp về quan điểm đạo đức và nhân sinh quan cách mạng, nhưng không được chính bản thân mình và cơ quan quản lý cán bộ ở những đơn vị tổ chức cơ sở ngành báo chí thường xuyên đấu tranh để giáo dục và ngăn chặn. Do vậy, giờ đây “lươn đã biến thành chồn”, “cáo đã lột xác thành tinh”. Trong sách Bên thắng cuộc Huy Đức đã hiện nguyên hình là tên “hàng thần lơ láo” đi theo vết xe đổ của Bùi Tín, Dương Thu Hương. Anh ta đã viết: “Từ năm 1950, biên giới phía Bắc được mở cửa với phe xã hội chủ nghĩa và từ đây bỏ ngõ để cho các “nguyên lý cách mạng” của Mao và Xta-lin mặc sức tràn sang”.
Thật là ngốc nghếch về lý luận. Không thể định nghĩa một cách bá xàm bá láp rằng học thuyết Mác, chủ nghĩa Mác – Lênin là tư tưởng “Xta-lin-nít” hay “Mao-ít”. Vả chăng, điều cực kỳ quan trọng là, nếu không có sự du nhập và truyền bá chủ nghĩa Mác – Lênin vào đất nước ta trong những năm 20 của thế kỷ trước (chứ không phải từ năm 1950) để làm động lực nhân lên sức mạnh gấp bội về nhân tố chính trị và tinh thần, thì làm sao quân dân ta có thể giành được chiến thắng lẫy lừng trong Chiến dịch Điện Biên Phủ năm 1954 và Chiến dịch HồChí Minh lịch sử trong mùa xuân đại thắng 1975. Nếu không có cái gọi là “mặc sức tràn sang” của kho tàng lý luận chiến tranh nhân dân và nghệ thuật đấu tranh vũ trang của chủ nghĩa Mác – Lênin được vận dụng nhuần nhuyễn trên chiến trường Việt Nam, thì làm sao đất nước ta có thể đánh bại được hơn 460.000 tên lính Pháp và trên 540.000 quân xâm lược Mỹ. Huy Đức còn khờ khạo quá. Tuy nhiên sự đời là vậy, bởi sau khi nhân dân ta tiến hành cuộc kháng chiến chống Pháp thần thánh tới 17 năm, Huy Đức mới được mở mắt trên cõi đời này.
Là một tên bồi bút đang hăng máu, Huy Đức còn viết nhiều câu bạt mạng để công kích sự lãnh đạo của Đảng ta như: “Ý thức hệ không chỉ tồn tại như một đức tin của những nhà cầm quyền mà còn trở thành công cụ chính trị phục vụ cho quyền lực”. Huy Đức còn lớn tiếng phủ nhận sự lãnh đạo của Đảng đã được toàn dân nhất trí ghi trong Hiến pháp. Anh ta viết: “Ý thức hệ không phải là tương lai dân tộc đã được lựa chọn, vì thế Hiến pháp năm 1992 đã không tiếp cận được những mô hình Nhà nước tiến bộ để trở thành nền tảng cho Việt Nam xây dựng Nhà nước pháp quyền”. Cái quái thai về tư tưởng của Huy Đức đã được bộc lộ đầy đủ trong câu nói huỵch toẹt này: “Giá như không phải ý thức hệ là nền tảng hình thành chính sách của Đảng Cộng sản Việt Nam, thì người dân tránh được biết bao binh đao xung đột trong nội bộ dân tộc và gia đình”.
Nhiều người không thể nào hiểu nổi vì sao cho đến tận giờ phút này, Huy Đức vẫn còn mê muội tung hô vạn tuế cái thây ma chính trị đã bị thối rữa của Goóc-ba-chốp – tên tội đồ trời không dung, đất không tha của Đảng Cộng sản Liên Xô, Nhà nước Xô Viết, của phong trào cộng sản và công nhân quốc tế. Trong sách Bên thắng cuộc, Huy Đức đã không biết nhục khi hạ bút viết câu này: “Ngày 13-3-1985, ngày Goóc-ba-chốp lên nhậm chức, đã đánh dấu một kỷ nguyên mới cho lịch sử thế giới”. Tệ hại hơn nữa, anh ta còn công khai tán tụng việc “làm sụp đổ hệ thống xã hội chủ nghĩa” của Goóc-ba-chốp. Huy Đức viết: “Chính những cải cách mà Goóc-ba-chốp tiến hành vào tháng 2-1986 tại Đại hội 27 của Đảng Cộng sản Liên Xô như gladnost (mở cửa), perestroika (cải tổ)… đã dẫn đến chấm dứt hoàn toàn chiến tranh lạnh và làm sụp đổ căn bản hệ thống xã hội chủ nghĩa trong một nhiệm kỳ của Goóc-ba-chốp”. Rồi anh ta phán rằng, đó là “cuộc cách mạng diễn ra trong cuối thập niên 1980 đã làm thay đổi bộ mặt chính trị thế giới”.
Không dừng lại ở đây, Huy Đức còn tiếp tục leo thang để công kích Đảng ta. Anh ta rêu rao rằng, đồng chí Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh và Ban Chấp hành Trung ương Đảng trong những năm tháng ấy chần chừ, “chưa đủ nhạy cảm” để nhanh chóng tiếp cận với tư tưởng Goóc-ba-chốp, nên đã “bỏ lỡ cơ hội” để hòa nhập vào trào lưu “giải phóng Đông Âu”.
Những điều tôi dẫn chứng trên đây, được chép từ trong sách Bên thắng cuộc. Đó chính là bức tranh chân dung tự họa của Huy Đức để trình làng, với câu chú thích nguyền rủa của bạn đọc khắp bốn phương: “Trăm năm bia đá thì mòn, Ngàn năm bia miệng hãy còn trơ trơ”.
4. Lê Công Uẩn, Trưởng ban Quản lý di tích lịch sử tỉnh Cà Mau, 22 Trưng Trắc, P.2, TP. Cà Mau (xem chi tiết tại đây)
Mấy tuần nay đọc nhiều bài viết của bạn đọc phê phán sự cẩu thả của nhà báo Huy Đức trong việc sử dụng tài liệu để viết sách Bên thắng cuộc, tôi phát hiện thêm một số chỗ sai trong sách của Huy Đức viết về đồng chí Lê Duẩn trong thời gian hoạt động bí mật tại tỉnh Cà Mau năm 1955. Huy Đức viết: “Ở trong đất liền một thời gian, Lê Duẩn chuyển ra Hòn Khoai. Xung quanh ông lúc đó có Võ Văn Kiệt, Phạm Văn Xô, có thuyền, ghe, có mấy chiếc xe ngựa đảm bảo giao thông từ U Minh Hạ. Ông Phạm Văn Xô, một Ủy viên Trung ương, được người dân quen gọi là “ông Hai xe ngựa”. Viết như vậy, có mấy chỗ sai.
– Cái sai thứ nhứt là: Ở quê hương chúng tôi rừng ngập mặn bao la, sông rạch chằng chịt, người dân đi lại chủ yếu bằng phương tiện đường thủy, làm gì có “mấy chiếc xe ngựa đảm bảo giao thông từ U Minh Hạ” cho đồng chí Bí thư Xứ ủy Lê Duẩn hoạt động.
– Cái sai thứ hai là: Năm 1955 hoạt động bí mật ở Cà Mau cùng với đồng chí Lê Duẩn, đồng chí Phạm Văn Xô chưa phải Ủy viên Trung ương Đảng mà là Ủy viên Thường vụ Xứ ủy Nam bộ. Đến 5 năm sau đó, đồng chí mới được bầu vào Ban Chấp hành Trung ương trong cuộc Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ III của Đảng (9-1960).
– Cái sai thứ ba là: Tại vùng đất Mũi này, chẳng bao giờ đồng chí Phạm Văn Xô “được người dân quen gọi là “ông Hai xe ngựa”. Bởi, ở đây đâu có xe ngựa và đồng chí Phạm Văn Xô cũng không có liên quan gì đến xe ngựa cả.
Thật ra, đồng chí Phạm Văn Xô được đặt cho cái biệt danh là “anh Hai xe ngựa”, “Chủ tịch xe ngựa”. Nhưng không phải do người dân đặt, mà do các đồng chí trong Xứ ủy đặt tại thành phố Phnôm Pênh (Campuchia) năm 1957, sau khi các cơ quan của Xứ ủy Nam bộ chuyển địa điểm từ thành phố Sài Gòn lên đây hoạt động. Vì sao đồng chí Phạm Văn Xô mang cái biệt danh “Hai xe ngựa” hoặc “Chủ tịch xe ngựa”, đã được đồng chí Võ Văn Kiệt nói rõ trong bài hồi ký: Ấn tượng sâu sắc về đồng chí Phạm Văn Xô… viết trong năm 2006. Vì không thuộc phạm vi của bài này, nên tôi không chép ra đây.
Tôi có điều nhận xét là, nhà báo Huy Đức rất vô trách nhiệm và thiếu sự tôn trọng độc giả trong khi viết sách. Thế mà ông ta quảng cáo ầm ĩ rằng mình đã dành tới hơn 20 năm để sưu tầm tư liệu.
5. Hoàng Hữu Phước: Dối Trá Về Sự “Tuẫn Tiết” Của Các Tướng Lĩnh Việt Nam Cộng Hòa Năm 1975
Như nội dung tự khai của Huy Đức, y mới 12 hay 13 tuổi vào ngày giải phóng Miền Nam. Ở tuổi ấy, Huy Đức dứt khoát chưa thể nắm vững gì về từ vựng tiếng thuần Việt và tất nhiên không bao giờ biết quái gì về từ Hán Việt vốn của giới hàn lâm. Như đã nói, tôi 18 tuổi, có bạn học toàn lứa đôi mươi, nghĩa là có nhiều “người lớn” và tất nhiên nhiều người trong số họ nhập ngũ làm “chiến sĩ Cộng Hòa” hoặc là con em các sĩ quan quân đội Việt Nam Cộng Hòa. Sự thật là ngày 28-4-1975 là ngày cuối cùng tôi gặp họ, vì với nội dung mà giọng nói hoảng hốt của họ qua phone cho biết thì cha cùng anh trai sĩ quan của họ đã đào ngũ bỏ trốn về Sài Gòn để “tử thủ” tại nhà nhằm bảo vệ vợ và các con gái không bị làm nhục (tức làm nô lệ tình dục cho bộ đội Việt Cộng) hay bị hành hình (sau khi dùng kềm rút móng tay móng chân), và sự bảo vệ này có nghĩa cả nhà sẽ hoặc uống thuốc độc hoặc viên sĩ quan sẽ dùng súng lục giết cả nhà rồi tự sát. Đây là lý do tôi không còn bất kỳ người bạn học nào, tất nhiên ắt có vài người vượt biển nhưng không bao giờ đến được bờ đối diện. Sự ngu xuẩn của Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị Việt Nam Cộng Hòa khi đặt điều bôi bẩn Việt Cộng như “tàn ác, dã man, khát máu” với dụng ý khiến toàn quân toàn dân Miền Nam hết lòng tử thủ, không ngờ mang hiệu ứng phản ngược khi gây ra sự thất kinh hồn vía, hoảng sợ kinh hoàng, dẫn đến việc tướng run rẩy chạy trốn đường tướng, quân rụng rời chạy trốn đường quân, và dân đổ xô chạy theo quân theo tướng, gây ra bao thảm cảnh suốt đường đào tẩu, cũng như cái chết của thân nhân các tướng lĩnh dưới họng súng của chính họ. Tự sát vì khiếp sợ, vì bất tài trên chiến trường, vì bị Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị đầu độc, thế mà gọi là “tuẫn tiết” ư? Chỉ khi có danh dự, tiết tháo, mới phải bảo vệ bằng cái chết (hoặc bằng sự sống để có thể mắng chưởi kẻ thù nơi pháp trường như anh hùng Nguyễn Văn Trỗi), và đó mới là tuẫn tiết. Sống mà buôn lậu ma túy ở Tam Giác Vàng, lập danh sách lính ma để hưởng tiền lương dôi dư, tạo danh sách lính kiểng cho con ông cháu cha vô quân đội hưởng nhàn, khi quân Mỹ rút hết mới lòi bộ mặt tướng lĩnh không biết đánh trận, đã vậy không quyết tử trên chiến trường đến viên đạn cuối cùng mà vất súng lột áo tuột quần bỏ hàng ngũ chạy trước, và cùng đường nên phải giết cả nhà rồi tự sát, thế mà là tuẫn tiết ư?
Nếu Huy Đức dùng từ “tuẫn tiết” chính xác cho các vụ tự sát của các tướng tá quân đội Việt Nam Cộng Hòa thì bất kỳ con người nào còn trí óc minh mẫn sẽ hiểu ngay lập tức rằng:
a) Huy Đức sẽ bảo tấm hình dưới đây cho thấy bĩnh sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã tạo chướng ngại vật bằng cách vất bỏ quân phục, quân trang, quân dụng đầy đường nhằm ngăn chặn các đoàn xe tăng Việt Cộng, nhờ đó giúp các tướng lĩnh anh dũng của mình “tuẫn tiết” thành công sau khi giết sạch vợ con
b) Với trình độ ngôn từ của thằng nhóc 13 tuổi chưa từng biết thế nào là từ Hán Việt, Huy Đức sẽ bảo tấm hình dưới đây cho thấy quân đội Mỹ rất có uy lực tài chính qua việc thay mũ mỗi tháng một lần nên mũ đã qua sử dụng vất chất cao như núi, trong khi “phe thắng trận” tức là phe cộng sản cứ cho rằng đây là mũ của các binh sĩ Mỹ tử trận tại Việt Nam.
c) Với trình độ ngôn từ của thằng nhóc 13 tuổi chưa từng biết thế nào là từ Hán Việt, Huy Đức sẽ bảo tấm hình dưới đây cho thấy người dân Việt Nam Cộng Hòa thán phục sự “tuẫn tiết” của các tướng tá Việt Nam Cộng Hòa nên đã cho hàng ngàn xe đò đậu bít kín quốc lộ, ngăn chặn sức tiến công của Việt Cộng, nhằm bảo đảm các tướng tá Cộng Hòa “tuẫn tiết” thành công; trong khi “phe thắng trận” tức là phe cộng sản cứ cho rằng đây là cảnh tháo chạy tán loạn của dân khi thấy các tướng tá Cộng Hòa chưa đánh đã lo bỏ chạy kiếm tìm nơi “tuẫn tiết”
d) Với trình độ ngôn từ của thằng nhóc 13 tuổi chưa từng biết thế nào là từ Hán Việt, Huy Đức sẽ bảo tấm hình dưới đây cho thấy viên tình báo CIA Mỹ tài ba phát hiện một tên gián điệp cộng sản đang đu bám cửa máy bay trực thăng nên đã cho y một quả đấm thôi sơn văng xuống đất, trong khi “phe thắng trận” tức là phe cộng sản cứ cho rằng đây là sự bất nhân của nhân viên Mỹ khi thấy nhiều người dân Việt đu bám lên máy bay khiến có nguy cơ chậm chuyến cất cánh của y với bằng chứng là gương mặt hốt hoảng của người em trai khi thấy anh mình bị đánh văng xuống đất
e) Với tư cách đốn mạt chuyên bôi bẩn của kẻ chưa từng trưởng thành, Huy Đức sẽ bảo tấm hình dưới đây cho thấy viên sĩ quan Hoa Kỳ đang cười mãn nguyện đầy tự hào trước bức tường khắc tên tất cả các binh sĩ Mỹ tử trận trong anh dũng và vinh quang tột bậc tại Việt Nam; trong khi “phe thắng trận” tức là phe cộng sản cứ cho rằng đây là bức tường đau thương, nơi các cựu chiến binh Mỹ đến để tưởng niệm các đồng đội đã bị các tổng thống Mỹ vất vào chiến trường Việt Nam để phải chết vô nghĩa trong cuộc chiến phi nghĩa tại Việt Nam
f) Với tư cách hạ đẳng của kẻ chưa từng trưởng thành, Huy Đức sẽ bảo tấm hình dưới đây cho thấy sau khi bay thoát khỏi Việt Nam hạ cánh an toàn xuống hàng không mẫu hạm Mỹ, mọi người đã hè nhau đẩy tất cả các máy bay mang huy hiệu Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa xuống biển như một “mưu trí tuyệt vời” nhằm tạo nên bẫy chông dưới đáy biển phong tỏa các chiến hạm cộng sản không thể truy sát chiến hạm Mỹ hoặc vượt biển tấn công Hoa Kỳ; trong khi “phe thắng trận” tức là phe cộng sản cứ cho rằng đây là do số lượng máy bay ra quá đông và người đào thoát quá đông, đến độ rất nhiều máy bay trực thăng sau khi ra đến nơi phải chờ đợi trên trời quá lâu đến độ hết xăng tự rơi xuống biển, nên Mỹ buộc lòng xô tất cả các máy bay đến trước xuống biển để có chỗ trống cho hàng trăm chiếc khác kịp thả người xuống tàu
g) Với tư cách hạ đẳng chuyên nói điều bá láp, ngụy tạo, Huy Đức sẽ bảo tấm hình dưới đây cho thấy người dân Sài Gòn đồng loạt xuống đường kéo ra Dinh Độc Lập chặn đường các chiến xa Việt Cộng để không cho truy đuổi tàn quân Việt Nam Cộng Hòa đang tháo chạy về các vùng chiến thuật ở miền Tây hầu cũng cố phòng tuyến sau khi các tướng tá Cộng Hòa đã “tuẫn tiết” hết; trong khi “phe thắng trận” tức là phe cộng sản cứ cho rằng đây là cảnh người dân Sài Gòn đón mừng đoàn quân giải phóng
h) Với trình độ học vấn thấp kém như thường thấy ở các gia đình bất hạnh, Huy Đức sẽ bảo tấm hình dưới đây là bằng chứng về sự “bất tài về quản lý kinh tế” của cộng sản với lý do người biết làm kinh tế sẽ không cho húc đổ cánh cổng rồi bỏ tiền ra hàn lại cánh cửa ấy; trong khi “phe thắng trận” tức là phe cộng sản cứ cho rằng đây là cảnh tỏ rõ thần uy mang tính biểu tượng cho sự xô ngã chính quyền Việt Nam Cộng Hòa và dẫm đạp lên nó với sức mạnh chính nghĩa
Như vậy, nếu ghi theo kiểu “tuẫn tiết” của Huy Đức thì các bức tranh trên ắt sẽ được chua với nội dung khôi hài, bẻ gãy ngòi bút, xé toạt tờ giấy, bôi nhọ sự thật lịch sử mà việc bôi nhọ sự thật lịch sử chẳng khác nào tự trây trét phân lên mặt nhóc Huy Đức. Đó là chưa kể sự thật do các “phóng viên chiến trường” vào sinh ra tử của nước ngoài ghi lại nhưng luôn bị tay “nhà báo bàn giấy nhàn cư vi bất thiện” Huy Đức ngó lơ, chẳng hạn như cô gái sau tên Lê Thị Nhiếp ở làng Bình Khánh, Bến Tre, đã kể cho phóng viên Jones Griffiths biết Cô đã bị trúng bom napalm Mỹ lúc 3 giờ chiều ngày 09-4-1964 dù làng Cô không có Việt Cộng. Chẳng qua vì muốn “dương Đông kích Tây” nên không quân Việt Nam Cộng Hòa đã ném bom dữ dội tiêu diệt làng Cô để che dấu sự thật là đang thả biệt kích xuống làng bên cạnh để tấn công bất ngờ Việt Cộng đang thực sự có mặt tại đó. Cô nói Cô chịu đựng được cơn đau nhức dồn dập ngoài da và thấu xương, nhưng Cô không sao chịu đựng nỗi ký ức về hàng trăm xác chết trẻ em làng Cô chỉ trong một trận bỏ bom ngày đó. Tại sao không, nếu vị tướng tá có tài cầm quân với chiến thuật “dương Đông, kích Tây” ấy đã “tuẫn tiết” và có tên trong danh sách anh hùng anh dũng Việt Nam Cộng Hòa của Huy Đức?
Và cũng như vậy, nếu ghi theo kiểu “tuẫn tiết” của Huy Đức hủy phá ngôn ngữ thì ắt tên tướng Nguyễn Ngọc Loan của Việt Nam Cộng Hòa, con chó ghẻ điên dại mà thế giới văn minh Âu Mỹ ghê tởm và khinh miệt do đã mọi rợ xử tử một tù binh Việt Cộng như bức ảnh trong tờ báo mà người vợ của tù binh ấy đang nắm trong tay với đôi dòng nước mắt dưới đây, được Huy Đức viết tiếp trong tác phẩm tiếp theo của y là vị anh hùng anh dũng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, chiến hữu vinh dự của các vị sĩ quan “tuẫn tiết” chăng?
Còn bức ảnh dưới đây cho thấy chiến xa hạng nặng tối tân M48A3 đã được Mỹ đưa vào sử dụng trên chiến trường Việt Nam, và Huy Đức ắt không thể nào giải thích được vì sao Mỹ vẫn thua phải rút khỏi Việt Nam trong ô nhục, và vì sao các tướng tá Việt Nam Cộng Hòa sau khi nhận bàn giao các phương tiện chiến tranh hiện đại đó lại phải … “tuẫn tiết”. Nghi vấn này chỉ có thể tìm được các câu trả lời chẳng hạn như các vị ấy “tuẫn tiết” do (a) lính Mỹ là lực lượng duy nhất chiến đấu trực tiếp với Việt Cộng nên khi nhận bàn giao, các tướng tá Việt Nam Cộng Hòa không biết phải sử dụng ra sao nên phải vất bỏ hết vũ khí rồi “tuẫn tiết” để mãi mãi không ai biết được sự thật là họ không biết đánh trận và không biết sử dụng vũ khí tối tân, do (b) bực tức trước kiểu bàn giao khí tài của Mỹ tức chỉ giao phương tiện chiến đấu mà không cung cấp tài chính để mua đạn dược cũng như không giao các bản hướng dẫn tháo ráp sử dụng do sợ lính Việt Nam Cộng Hòa trộm bán cho Việt Cộng khiến tiết lộ bí mật vũ khí hiện đại của Mỹ, do (c) vũ khí Mỹ thua xa vũ khí Liên Xô, hoặc do (d) Việt Nam Cộng Hòa và Mỹ hoàn toàn không có chính nghĩa trong cuộc chiến tranh vì Việt Nam Cộng Hòa điên cuồng phá hỏng tất cả các cuộc đàm phán hòa bình thống nhất đất nước dù Mỹ mong muốn bắt tay với Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam và vì Mỹ đã sai khi tiến hành chiến tranh ở Việt Nam. Thua be bét trên mọi bình diện thì sao mà có được cái gọi là “tiết tháo” để được phép dùng từ “tuẫn tiết” để ngang hàng với Bà Triệu, Bà Trưng!
Là người gian xảo, chắc chắn Huy Đức chưa dám hủy tình trạng công dân Việt Nam để có thể nhận được sự cứu giúp của Đại Sứ Quán Việt Nam tại Hoa Kỳ cũng các Tổng lãnh Sự Quán Việt Nam ở các tiểu bang, vì rằng khi gọi những sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa đã “tuẫn tiết” ở Việt Nam, Huy Đức đã … “chưởi xéo” rằng các tướng lĩnh Hoa Kỳ đã hèn hạ tháo chạy như vịt khỏi Việt Nam chứ không dám “tuẫn tiết”, và “chưởi thẳng” tất cả các sĩ quan các cấp của quân đội Việt Nam Cộng Hòa đã hèn hạ bỏ vũ khí, bỏ quân lính dưới quyền, bỏ quân phục, khiếp sợ chạy thục mạng về Sài Gòn để kịp cùng gia đình bám càng máy bay hay trèo lên tàu bè rời bỏ Việt Nam trong nhục nhã, mặc cho các tướng lĩnh khác ở lại “tuẫn tiết, “ xem ra Huy Đức đã làm việc ngu xuẩn nhất đời y (hay y đã…lập “đại công” với cộng sản Việt Nam?) khi rặn đẻ ra “tác phẩm” gián tiếp thóa mạ quân đội Hoa Kỳ và quân nhân Việt Nam Cộng Hòa đến dường ấy, mà chỉ có kẻ ngu mới xem trọng như thánh thư.
Với tư cách công dân trưởng thành của Việt Nam Cộng Hòa đã hoàn tất học vấn tú tài để bước vào Đại Học Văn Khoa, tôi khẳng định các vụ tự sát của sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa hoàn toàn do tâm lý bấn loạn từ tất cả các tác động của sự tuyên truyền của Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị Việt Nam Cộng Hòa luôn khiến họ bất an khiếp sợ, sự phẫn nộ trước việc mình bị bỏ rơi khi tổng thống cùng các quan chức chính phủ Việt Nam Cộng Hòa trốn chạy khỏi Việt Nam, sự thất vọng trước hành động bỏ mặc của chính phủ Hoa Kỳ đối với đồng minh, sự ân hận trước những tội ác bản thân đã gây ra mà bản thân tin chắc sẽ không bao giờ được “bên thắng trận” tha thứ.
Với tư cách người dân sống tại khu Bàn Cờ, Quận 3, Sài Gòn, cùng với tất cả cư dân Quận 3, tôi đã chứng kiến hàng chục xe Jeep chạy vào ngõ trường Phan Đình Phùng đậu xe trước nhà Ba Má tôi và chàng trai trưởng thành 18 tuổi (chứ không phải 13 tuổi) Hoàng Hữu Phước đã đứng trước cửa cùng bà con lối xóm chứng kiến việc hàng chục sĩ quan cấp úy (bông mai vàng) và cấp tá (bông mai trắng) nhanh nhẩu nhảy xuống xe, cởi bỏ áo giáp và quân phục, cởi bỏ giày và nón sắt, tháo rời tất cả các súng tiểu liên và trung liên, ra sức bẻ gãy cơ bẩm của súng hoặc uốn cong rồi vất mạnh lên các mái nhà, trước khi hỏi xin quần áo cũ cùng dép của các hộ dân đang đứng nhìn, rồi cùng nhau theo hẻm nhỏ chạy bộ ra đường Hồng Thập Tự (nay là Nguyễn Thị Minh Khai) để trốn về miền Tây. Đó là sự tháo chạy tán loạn trong kinh hoàng của các sĩ quan, bỏ mặc binh sĩ thuộc quyền “tử thủ” tại xa lộ và Cầu Phan Thanh Giản. Không bao giờ có cái gọi là tiết tháo nơi bọn sĩ quan cao cấp của Việt Nam Cộng Hòa: bọn chúng hoặc bỏ chạy thành công, hoặc tự sát khi cùng đường để tránh một cái đáng sợ hơn cả cái chết đó là sự trừng trị. Không phải tự nhiên mà Việt Nam hiện nay phải tổ chức canh chừng không để những tử tù đang chờ thi hành án thực hiện việc tự sát để tránh việc hành hình, vì rằng chính sự sợ hãi trước việc hành hình mới ghê sợ hơn cả cái chết. Những tên mà Huy Đức cho là “tuẫn tiết” chỉ là những kẻ phải tự sát vì kinh hãi trước ý nghĩ bản thân sẽ bị cộng sản xử tội.
Với tư cách một nhà giáo cao trọng và kiêu hãnh kiêu kỳ kiêu căng kiêu ngạo do là người duy nhất có trong tay thủ bút của một bậc tài hoa của Việt Nam Cộng Hòa ngợi ca “tài đức” lúc bản thân mới ở tuổi 14, 15, tôi đã từng dạy kèm tiếng Anh cho một gia đình ở quận 11 trong thời gian họ chờ sang Mỹ theo sự bảo lãnh của vị sĩ quan cấp tá, mà vợ của vị này kể với tôi rằng bà đã giằng lấy khẩu súng từ tay ông khi ông bắt bà cùng với bốn đứa con gồm ba gái một trai quỳ nơi phòng khách để ông giết hết, không để cộng sản làm nhục. Nhờ thành công trong việc tước được khẩu súng ném ra khỏi cổng nhà, cũng như nhờ vị sĩ quan không dám chạy ra ngoài nhặt lại súng do tiếng tiểu liên AK đặc biệt của Việt Cộng (tiếng nổ rất uy lực làm khiếp vía đối phương, trong khi tiểu liên M của Mỹ dường như “tôn trọng” thói lịch sự không làm ồn ảnh hưởng đến … nhà bên cạnh nên có tiếng nổ đạt chuẩn đề-xi-ben thấp) gây khiếp đảm đã rất cận kề. Viên sĩ quan này sau đó đã được vợ dắt tay đến “trình diện” tại Ủy Ban Quân Quản, được “học” về các chủ trương chính sách của cộng sản Việt Nam cũng như về ý nghĩa của hòa bình, thống nhất, mà chủ trương chính sách ấy đã cho thấy ba cô con gái xinh đẹp ở tuổi đại học của Ông vẫn còn nguyên trinh tiết (và đủ số móng tay móng chân), bản thân ông được về sống an bình tại ngôi biệt thự của Ông và sau đó sang Mỹ cùng đứa con trai (dù bất hợp pháp), còn vợ Ông ở lại chăm lo cho ba cô con gái vẫn tiếp tục học đại học mà không bị tước hộ khẩu, tước học bổng, tước tiêu chuẩn nhu yếu phẩm và lương thực, để rồi cả bốn người sau đó rời Việt Nam bằng đường hàng không (một cách hợp pháp) để đoàn tụ sum họp đại gia đình ở Mỹ. Tôi là người luôn luôn “nói có sách, mách có chứng” nên luôn luôn thắng bọn chống cộng nào viết linh tinh nhằm “bôi nhọ” tôi nhờ có các bửu bối trong tay để chứng minh về bản thân mình cả về tính liêm khiết và các đức tính khác cùng năng lực chuyên môn. Về nội dung ở đây, tôi còn giữ vài bức ảnh màu do tôi thực hiện bằng máy Zenith của Liên Xô với phim màu ORWO của Đông Đức chụp chung với ba chị em nói trên tại vườn hoa trong biệt thự của họ vào tuần lễ trước khi họ rời Vệt Nam sang Mỹ; song, nhưng do tôn trọng sự riêng tư về gia đình của các cô học trò này, nhất là khi nội dung có nêu sự việc người cha sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa của họ đã run sợ đến dường nào trong ngày giải phóng đến độ muốn ra tay sát hại cả gia đình, tôi sẽ không bao giờ bày ra bức ảnh đó để chứng minh “người thật, việc thật”, nhưng tôi biết rất chắc chắn rằng tôi được sự cậy tin của tuyệt đại đa số người đọc blog vì tôi luôn nói về sự thật và không gì khác hơn ngoài sự thật.
6. Nhà báo Thu Hồng Trích blog của nhà báo Thu Hồng
“Từ 25-8, tôi không còn là phóng viên Sài Gòn Tiếp Thị. Trong 21 năm làm báo, tôi đã từng bị mất việc nhiều lần” – Huy Đức.
Ngay cái hàng chữ đầu tiên, bạn Osin này đã nói dối và nói nửa sự thật. Đời làm báo của Osin từ thuở Tuổi Trẻ Thanh niên Nông thông ngày nay…chưa từng bị mất việc mà toàn là do bạn ấy đánh nhau rồi thua với một nhân vật nào đó trong tòa soạn, sau đó tự xin chuyển hoặc thất bại trong kinh doanh báo mà tự động đóng cửa. Từ ngày 25/8, bạn í không còn là phóng viên nhưng, tội nghiệp một ngàn bạn tình nguyện đóng 10 ngàn/tháng nuôi bạn Osin, vẫn chưa bằng lương SGTT trả cho cộng tác viên Huy Đức đâu. Bạn í còn một đống bất động sản do công ty quân đội to đoành dưới chân cầu Nguyễn Hữu Cảnh đỡ đầu. Con bạn í du học Mỹ, nếu bạn í xộ khám cũng đã có bạn ở Cục thông tin quốc hội Hoa kỳ… đỡ đầu luôn. Bức tường Berlin chỉ là một hoạt cảnh cực khéo nhưng giá mà bức tường ấy nó sụp đổ sớm hơn thì con đường phía trước của Tổng Biên tập Tâm Chánh đỡ đen tối hơn.
Tác giả bức tranh báo chí hiện nay không phải hoàn toàn là Ban Tuyên giáo.
Câu này thì bạn Osin viết chính xác. Bởi vì bạn í là một trong những đồng tác giả bức tranh u ám hiện nay của báo chí. Tại sao tớ lại nói như vậy. Ngày còn làm ở Tuổi trẻ, bạn Osin này là bậc thầy của việc dùng ngòi bút làm kinh tế cá thể, những người từ ngày ấy của công ty Bia Sài gòn nay còn kể vanh vách giai thoại Huy Đức cầm bút đi trước, nhà thơ Nguyễn Đỗ cầm hợp đồng quảng cáo dí theo sau. Giá như chỉ dừng ở việc làm tiền thì OK, không có chuyện gì xảy ra cho cả bạn Huy Đức lẫn báo chí.
Huy Đức, cùng một vài bạn khác-có dịp tớ sẽ kể lần lượt- lấn sân sang chuyện chính trị. Đừng hiểu chính trị theo nghĩa sang trọng là đấu tranh cho tự do dân chủ xứ cừu nhé. Chính trị ở đây tức là dùng ngòi bút hỗ trợ các thế lực này nọ của thiên đình choảng nhau, nhất là sát gần đại hội Đảng. Vụ Năm Cam, vụ PMU 18 là hai ví dụ điển hình. Hai là quá đủ để Ban ra tay nhổ tuốt tuột cả cỏ lẫn hoa. Trong một entry tớ đã bảo bạn này làm nhà báo chả muốn lại muốn làm Osin cho triều đình. Ngoài đời, trong một lần caphe tại số 5 Hàn Thuyên, tớ cũng rất chân tình can bạn ấy bằng tầm gương, 2h sáng ông Nguyễn Công Khế gọi điện cho tớ mà rằng: tại sao họ lại đối xử với anh như vậy. Ông Khế có một niềm tin thơ ngây của người không sinh ra trong lòng chế độ này, bạn Osin thì chơi trò 2 mang vì bạn í quá hiểu chế độ này.
Vậy ông chủ của Osin là ai?
Đầu tiên phải kể đến là Lê Khả Phiêu. Cụ này Osin quen biết từ thuở bên Campuchia, khá trống mồm nên một dạo Osin có rất nhiều tin độc. Thứ đến thì ai cũng biết là cụ Võ Văn Kiệt với chiêu bài viết hồi ký thuê. Cụ Kiệt chết là cú choáng váng với Osin bởi không chỉ mất chỗ chống lưng mà ngay sau đó, gia đình cụ than phiền với Văn phòng TW Đảng việc Osin cất giữ tài liệu của cụ. Osin phải hứa sau đây viết tất cả những gì về cụ Kiệt phải đưa cho VPTW …duyệt. ( he he he). Ông chủ thứ ba thì Osin còn cay đắng hơn rất nhiều. Ông Trương Tấn Sang đã phủi như phủi tà khi nhắc đến bạn Huy Đức dù thông qua một bạn bên Sàigon Giải phóng, mối lương duyên chủ tớ này coi bộ khá thắm thiết.
Còn một chủ nữa của Osin kiêm minh chủ của các bạn Lê Công Định, Trần Huỳnh Duy Thức …nhân vật này hay đến độ tớ sẽ viết riêng một entry về minh chủ và các đầy tớ sau.
Thân Osin, chủ nội thế là cũng oách. Nhưng bạn này còn có cả chủ ngoại nữa. Việc tớ ngừng chơi với bạn Osin cũng bắt đầu từ một vụ liên quan đến chủ ngoại của bạn í.
Số là ngài đại sứ quán, thi thoảng ngẫu hứng tụ tập một nhóm những người iêu nước Mỹ. Sau một cuộc gặp thế về, bạn Osin trình báo nội dung đàm đạo cho A25. Bạn Osin đã tự cứu mình rất ngoạn mục nhưng đường hoạn lộ của bạn Đức Hiển bên báo Pháp luật TP HCM, người tham dự cuộc đàm đạo, đang lên phơi phới bỗng đứt dây và chưa biết bao giờ mới nối lại được sau những lời mách nhỏ của Osin. Theo tớ bạn Hiền bạn Nguyên bên sứ quán cũng nên cửn thựn có ngày Osin mách bà Clinton là toi công ăn việc làm.
Báo chí phải là nơi chuyển tải những bài viết trung thực, những phân tích, phản biện; những bài viết mà người làm báo tin rằng nó phụng sự xã hội.
Entry sau tớ sẽ chỉ rõ từng bài Osin phụng sự các ông chủ thay vì phụng sự xã hội ra sao.
Tin cùng chuyên mục:
UNESCO công nhận tín ngưỡng thờ Mẫu và luận điệu sai trái của Nguyễn Xuân Diện
Cà phê phố
Ukraine nói điều đáng sợ về tên lửa mới của Nga
Trừng phạt Nga hay cuộc ‘chiến tranh kinh tế’ tổng lực của phương Tây trên khắp thế giới