CẮN BẬY LÀ BỊ ĐẬP CHẾT ĐẤY!

Người xem: 135

Bất kỳ chế độ nào, dù có thối nát đến đâu thì ai muốn lật đổ nó phải chấp nhận “gươm kề cổ, súng kề tai…”. Đó là quy luật cách mạng. Có vị nào dám không? Có ai có khí tiết như đảng viên Đảng CSVN dám chấp nhận khi lật độ chế độ thực dân chưa?

Ảnh: Mỹ Ngụy tháo chạy khỏi Việt Nam năm 1975

Người viết bài này không có ý kể lại lịch sử dân tộc Việt Nam từ khi Pháp xâm lược đến nay và đương nhiên lịch sử của Đảng CSVN gắn liền trong đó mà qua đó muốn chỉ ra những giá trị sự thật mà dân tộc Việt Nam đã, đang và sẽ còn là sự lựa chọn duy nhất đúng, là nơi gửi gắm đặt trọn niềm tin vào một tương lai tươi sáng mà thôi.

Pháp xâm lược Việt Nam từ năm 1858.

Ngôn ngữ của lũ Việt gian thời đó là: “ Không, Pháp không xâm lược Việt Nam mà Pháp chỉ đem quân đến “khai hóa văn minh” Việt Nam thôi” và của lũ Việt gian cháu con thời nay là: “Việt Nam đánh đưổi Pháp, Mỹ và lũ chư hầu là đuổi đi 2 nền văn minh…” của tên San “vẫu” đại diện, hầu như không có gì khác.

Nếu như quân Minh đô hộ nước ta tàn bạo “nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn” thì thực dân Pháp cũng không kém khi “thịt xương vùi gốc cao su mấy tầng”. Bao nhiêu cuộc khởi nghĩa bị dìm trong biển máu. Đất nước, dân tộc quằn quại dưới gót dày quân xâm lược.

Năm 1930 Đảng CSVN ra đời. Mẹ Việt Nam, dân tộc Việt cảm thấy Đảng CSVN mới thành lập nó nhỏ nhoi, ít ỏi quá như muốn kêu lên: “Còn tổ chức, còn Đảng nào nữa không, thành lập ngay đi mà cùng nhau cứu nước. Một mình Đảng CSVN thì Pháp nó giết hết, chém hết trong nháy mắt”.

Lịch sử đã chứng minh: Không có một tổ chức nào hoạt động chống Pháp để dành độc lập dân tộc cho đến năm 1945 ngoài Đảng CSVN.

Tại sao lại không có tổ chức nào ngoài Đảng CSVN hoạt động trong thời gian này? Và đây là sự thật: Mục tiêu của Đảng CSVN là đánh đổ thực dân Pháp giải phóng dân tộc, do đó Đảng CSVN là đối tượng phải tiêu diệt “không đội trời chung” của thực dân Pháp. Đảng viên của tổ chức này là những chiến sỹ Cách mạng phải đối mặt với “gươm kề cổ, súng kề tai, thân sống chỉ coi còn một nửa”, chấp nhận xả thân, hy sinh vì độc lập tự do của dân tộc. Dân tộc Việt Nam bấy giờ thiếu gì người có lòng yêu nước và căm thù giặc, nhưng có lòng yêu nước thôi chưa đủ, yêu nước mà tham sống sợ chết thì chẳng giải quyết được gì. Thực dân Pháp như một “biển lửa” để “thử vàng” và đương nhiên, sẽ không có chỗ cho những ai tham sống sợ chết, những kẻ cơ hội, những tổ chức bịp bợm. Bởi vậy, chỉ có duy nhất một tổ chức Đảng CSVN, và đó là sự lựa chọn của lịch sử.

Đến đây, một chân lý được hình thành: Họ – những chiến sỹ Cộng sản chính là những người con yêu nước ưu tú nhất của dân tộc Việt Nam và Đảng CSVN là một tổ chức gồm toàn thể những người con ưu tú nhất của dân tộc Việt Nam. Giống như một định lý trong toán học, nó đúng cả chiều thuận lẫn chiều nghịch.

Năm 1945, chỉ mới 15 năm sau ngày thành lập, Đảng CSVN, cũng chỉ duy nhất họ, đã lãnh đạo toàn dân tộc Việt Nam khởi nghĩa dành chính quyền thành công, khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, nước công nông đầu tiên ở ĐN châu Á. (Dân tộc Việt Nam lựa chọn họ, đặt niềm tin vào họ quả không nhầm).

Năm 1946, Pháp trở lại xâm lược ở miền Nam, miền Bắc có 20 vạn quân Tưởng tiến vào. Không cần nhắc đến Pháp, cũng không cần quan tâm đến quân Tưởng vì Bác Hồ chỉ cần một nhát…ký thôi thì 20 vạn quân Tưởng phải rút về nước. Điều ta cần hiểu và quan tâm ở đây là: Việt Nam lúc này có thêm một tổ chức đảng nữa, đó là Quốc Dân Đảng. Cái đảng mà theo đuôi bọn xâm lược vào “theo đóm ăn tàn” thì bản chất ra sao, mục tiêu là gì… thì dân tộc này lạ chi nữa. Có điều năm 1946 là năm mà vận mệnh đất nước như ngàn cân treo sợi tóc, Đảng CSVN và Bác Hồ với tinh thần đoàn kết dân tộc đồng ý để Quốc Dân đảng vào Quốc hội, tham gia chính quyền hy vọng cùng nhau xây dựng, bảo vệ đất nước. Nhưng một Đảng, ra đời, hình thành như Quốc dân đảng thì phản dân, hại nước, tay sai cho giặc… sớm muộn cũng bộc lộ nguyên hình. Vụ án Ôn Như Hầu chứng minh tất cả.

Điều thú vị thiêng liêng mà lịch sử như sắp đặt đó là Người quyết định cuối cùng vứt tổ chức Quốc Dân đảng vào sọt rác lịch sử không phải là ai trong tổ chức Đảng CSVN mà là một người đại diện cho tầm trí tuệ dân tộc – Cụ Huỳnh Thúc Kháng.


Năm 1954 Pháp đại bại, cơ hội để Việt Nam thống nhất đã đến nhưng Mỹ nhảy vào thay chân Pháp kéo theo một chính phủ tay sai Ngô Đình Diệm.

Đến đây thì đã có tiến sỹ luật bào chữa cho Mỹ rằng: “Mỹ không xâm lược Việt Nam, đây là cuộc chiến tranh về ý thức hệ…” nào là “ sau năm 1973 thì trở thành cuộc nội chiến giữa 2 miền”…

Theo tôi hiểu thì Luật khác với Lịch sử. Luật thì mang tính chủ quan, do con người đặt ra. Lịch sử là khách quan nó tồn tại ngoài ý muốn của con người. Là tiến sỹ Luật, Cù Vũ có thể xây dựng ra một luật mới hay một điều luật mới, nhưng không thể xuyên tạc, bóp méo, phủ nhận lịch sử. Không thể “xây dựng” lịch sử theo ý muốn của mình như Luật được. Luật thì có thể “lách” nhưng Lịch sử thì không thể “lách”. Và đây là lịch sử: “ Từ năm 1945, kể từ ngày khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, dân tộc Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Đảng CSVN thực hiện lời dạy của Bác Hồ: “hễ còn một tên xâm lược nào trên đất nước ta thì ta phải chiến đấu quét sạch nó đi”, đã tiến hành nhiều “nhát quét”. Chế độ chính quyền Sài Gòn sụp đổ năm 1975 là “nhát quét” cuối cùng.

Năm 1975 Việt Nam thống nhất đất nước, nghĩa là phải trải qua 31 năm gian khổ, hy sinh Đảng CSVN mới thực hiện được mục tiêu giải phóng dân tộc thống nhất đất nước. Lúc này không thiếu gì kẻ thù địch nhưng đặc biệt sâu khi Liên Xô và các nước XHCN ở Đông Âu tan rã thì tổ chức đảng này, đảng kia thi nhau ra đời đòi xóa sổ Đảng CSVN. Họ tưởng Việt Nam cũng tan rã như các nước khác, họ hý hửng muốn ăn cướp thành quả Cách mạng vô cùng to lớn mà Đảng CSVN, dân tộc Việt Nam hy sinh không biết bao nhiêu xương máu mới giành được. Chúng là ai? Điểm mặt, chỉ tên, cách chúng hoạt động, thái độ, tư cách của chúng khi bị bắt chứng tỏ chúng chỉ toàn là một lũ ươn hèn tham sống sợ chết, không có lý tưởng. Những Đảng viên của Đảng CSVN mà như vậy liệu có cuộc Cách mạng tháng Tám không? Dưới chế độ Ngô Đình Diệm, máy chém kéo lê khắp miền Nam, đặt Cộng sản ra ngoài vòng pháp luật thì nếu như bản chất, tư cách, mục đích lý tưởng của các Đảng viên Đảng CSVN mà như các đảng vớ vẩn kia chắc chắn đã đầu hàng hết.

Dân tộc Việt Nam lựa chọn bọn này sao? Dân tộc Việt Nam đặt niềm tin vào bọn này sao? Dân tộc Việt Nam để cho tổ chức bao gồm những bọn này lãnh đạo sao?

Không bao giờ! Chế độ, chính quyền mà các vị mơ tưởng, hoài vọng ngày xưa đã từng có luật 10/59, kéo lê máy chém khắp miền Nam loại những người CS ra ngoài vòng pháp luật thì ngày nay, những kẻ muốn cướp quyền, xóa bỏ Đảng CSVN nên nhớ, Đảng CSVN vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc “chuyên chính vô sản”. Họ sẵn sàng ra tay dùng sức mạnh trừng trị không thương tiếc để bảo vệ ngôi vị của mình khi cần thiết. Các vị đang ra mặt chống Đảng, đòi lật đổ chế độ để này một cách hung hăng trên mạng xã hội…thấy Đảng CSVN chưa ra tay trấn áp bằng bạo lực mà tưởng dễ. Các vị nên hiểu, biết kỹ điều này: Chó sủa bậy, lung tung…còn có thể cho phép, nhưng khi cắn bậy là bị đập chết liền. Không tin các “anh hùng muốn thay đổi chế độ” cứ thử “cắn bậy” xem…

Sẽ còn rất lâu, Đảng CSVN để lại một dấu ấn khó phai mờ trong tâm trí, tâm hồn của dân tộc Việt Nam. Dù có nhiều thế lực chia lìa, dù có một bộ phận không nhỏ Đảng viên thái hóa biến chất thì việc hô hào dân tộc Việt Nam đứng lên xóa sổ Đảng CSVN, thay thế vai trò lãnh đạo của Đảng CSVN bằng cách làm như các vị, bằng trí tuệ như các vị và đặc biệt bằng ý chí, lý tưởng, như các vị trong thời điểm này thì làm sao mà lật đổ chế độ này được, chỉ mang vạ vào thân thôi.

Đảng CSVN bảo vệ vị trí lãnh đạo của họ chỉ cần bằng 1/100 hành động của Đảng Cần lao nhân vị của Ngô Đình Diệm hay đảng của Nguyễn Văn Thiệu thôi, thì các vị sẽ không còn một mống. Một lần nữa nên nhớ là chỉ được sủa thôi nhé, không được cắn bậy. Cắn bậy là bị đập chết liền đấy.


P/s: Tên bài do Tre Làng tự đặt.

Nguồn: Ngoc Thong Le

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *