VẪN CÒN LÀ DƯƠNG TỰ TRỌNG

Người xem: 238

PetroTimes – Dương Tự Trọng đang đứng trước vành móng ngựa để nghe pháp luật phán xét về tội trạng của mình. Dù phần đông đều thương và tiếc nuối cho một con người vẹn tài vẹn tâm thì pháp luật vẫn là pháp luật, Dương Tự Trọng phải trả giá cho sai lầm của mình.

Nhưng có lúc nào, ai đó tự hỏi: Sẽ ra sao nếu Dương Tự Trọng không cố cứu anh mình?

Nếu như vụ án Dương Chí Dũng ở Vinalines được coi là “đại án tham nhũng” thì vụ xét xử Dương Tự Trọng lại được xem là một “đại án nhân tâm”.

Gọi là “đại án nhân tâm” là vì vụ án này từ khi bắt đầu cho đến khi đứng trước phiên tòa (và có thể sẽ đến cả nhiều năm sau) ngập tràn trong cảm giác tiếc nuối hơn là căm giận hay hoan hỉ. Chữ “giá như” được dùng rất nhiều trong các bài báo sau sự kiện Dương Tự Trọng bị bắt. Hết thảy, từ dư luận cho đến đồng nghiệp trong ngành công an đều có chung cảm giác tiếc cho Dương Tự Trọng.

Trong thập kỷ 90 của thế kỷ trước, nói về đánh án hình sự ở phía Bắc, có những cán bộ công an được coi là có biệt tài là Phan Văn Vĩnh (GĐ Công an tỉnh Nam Định – nay là Trung tướng, Tổng Cục trưởng Tổng cục Cảnh sát điều tra phòng chống tội phạm), Nguyễn Đức Nhanh (Trưởng phòng Cảnh sát điều tra, Công an TP Hà Nội, rồi sau là Phó Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh 2, Giám đốc Công an TP Hà Nội – Trung tướng Nguyễn Đức Nhanh vừa mới nghỉ hưu) và Dương Tự Trọng.

Ngoài đánh án, Dương Tự Trọng còn rất được lòng người bởi tính cách có phần nghệ sỹ, sống phóng khoáng.

Mấy chục năm cống hiến và theo nghiệp công an, đến những năm cuối cùng, Dương Tự Trọng lại đi ngược lại với lý tưởng của mình và có thể sẽ phải đứng sau song sắt với những kẻ đầu trộm đuôi cướp trước đây đã “đầu hàng” trước Dương Tự Trọng.

Nếu Dương Tự Trọng không liều mình cứu anh mà vi phạm pháp luật, hẳn con đường quan lộ của ông còn rộng dài. Với tài năng và sự tận tụy, nhiệt tâm với công việc cùng với danh tiếng vốn có, ông sẽ lại thăng tiến và kỳ vọng giữ những chức vụ quan trọng hơn nữa trong ngành công an.

Nếu như vậy, người ta sẽ biết Dương Tự Trọng là một người không chỉ giỏi đánh án mà còn là một người lạnh lùng, “pháp bất vị thân”. Hình tượng đó có thể sẽ rất được ngợi ca – nhưng có vẻ như không giống với con người vốn có của Dương Tự Trọng.

Những ai đã từng gặp gỡ Dương Tự Trọng đều biết đến một con người này sống nặng nghĩa nặng tình. Và cho đến khi đường quan lộ thênh thang nhất, ông lại bị “ngã” cũng chính bởi chữ “tình” ông hằng tôn thờ. Đúng như ngạn ngữ phương Tây có câu “Sống vì điều gì thì chết vì điều đó”. Thêm một chữ “giá như” được đặt ra: Giá như Dương Tự Trọng biết cách sống vô tình hơn.

Xưa kia, luật Hồng Đức có quy định: Cấm con cái tố cáo cha mẹ, vợ tố cáo chồng, anh em tố cáo nhau… nếu tố nhau thì chịu “lưu châu xa” (đày đi làm việc ở xứ xa). Điều cơ bản của luật này là để giữ đạo nghĩa trong gia đình. Tiếc là luật pháp mới của ta không còn giữ điều này – mặc dù, xã hội chúng ta luôn kêu gọi xây dựng xã hội tốt đẹp với hạt nhân là gia đình.

Chữ “giá như” thứ 2 xuất hiện: Giá như Dương Tự Trọng đừng sống trong thời này, mà sống dưới thời có Luật Hồng Đức.

Thêm chữ “giá như” thứ 3: Giá như Dương Tự Trọng sa ngã vì danh vọng, tiền bạc chứ không phải vì tình anh em ruột rà, máu mủ. Có lẽ, người ta sẽ cảm thấy đỡ tiếc hơn.

Có quá nhiều chữ “giá như” đặt ra trong nỗi băn khoăn về con người mang đầy tiếc nuối này.

Người ta vẫn nói người sống nặng tình thường hay chịu khổ. Và quả thật, ở tuổi 52, đến nửa bên kia cuộc đời, Dương Tự Trọng mới thấm thía được.

Ít ai biết, ngoài tài đánh án, Dương Tự Trọng còn đam mê nghệ thuật và thích làm thơ. Ông có một bài thơ viết về mẹ từ nhiều năm trước mà bây giờ ngẫm lại, những người quen biết ông mới cảm thấy nó như một dự cảm đau đớn:

“Chỉ có mẹ thôi!
Không bỏ con, dù thế nào đi nữa
Trái tim nồng nàn, vị tha vời vợi.
Đau đáu thương con, nhẫn nhục trọn đời…”

Có lẽ sau này, khi được về lại với cuộc sống tự do, Dương Tự Trọng cũng sẽ không còn gì nhiều, ngoài những ký ức đẹp về một thời lừng lẫy và người mẹ già “không bỏ con dù thế nào đi nữa”.

Chỉ có điều Dương Tự Trọng cũng sẽ sống trong nỗi đớn đau – đớn đau không phải vì mất hết sự nghiệp, chịu cảnh lao tù – mà đớn đau vì để cho mẹ cha già phải chịu “nhẫn nhục” trong những ngày cuối cùng của cuộc đời.

Hoàng Chiến Thắng
————————————
Một số comment của người đọc trên PetroTimes:


  • thu tran | 08/01/2014 12:40
    Bài của bạn tràn đầy tình cảm và lòng vị tha! Tôi cũng đồng tình với bạn, chính vì lỡ mang trong mình cái tâm quá lớn, chyên môn nghiệp vụ quá vững vàng. Vì hiểu rõ cái giá cuối cùng của anh trai phải trả. Người có chỉ số EQ cao như vậy? Anh ta phải làm gì bây giờ? Hy sinh bản thân là điều khó tránh khỏi ….TIẾC!
  • NgaQuynh | 08/01/2014 11:55
    Tìm mãi thông tin về bác DTT thì chỉ thấy đây là bài viết duy nhất đầy tính nhân văn và khách quan. Bác Trọng đã sống đúng với trái tim minh. đối với tướng quân, cú ngã ngưa có thể gặp bất cứ lúc nào trong chinh chiến và vì người thân thì càng nhanh hơn. Mọi người đừng tiếc cho bác nữa vì đây là sự lựa chọn của bác. Trong câu nói cuối cùng với HĐXX bác vẫn rất hiên ngang, quân tử chấp nhận và luôn vì người khác. Chốn quan trường từ xưa tới nay không hề đơn giản và vụ án này còn nhiều điều mà chúng ta còn chưa biết. Dù gì thì bác ấy vẫn trong tim những ai từng sống với bác ấy.
  • The Luc | 08/01/2014 11:31
    Bài viết tràn đầy tình cảm và lòng vị tha. Tôi cũng đồng tình với tác giả. Có lẽ Dương Tự Trọng mang cái tâm quá lớn, cũng có thể tuổi tác đã cao nên thiếu minh mẫn để xử lý sự việc tốt như hồi còn trẻ. Giá như khuyên anh trai ra đầu thú. Giá như không tham gia vào kế hoạch chạy trốn của anh trai… Giá như… Tôi cũng mong tòa án xét “công” – “tội” và tình người để giảm án cho Dương Tự Trọng.
  • Nam | 08/01/2014 11:02
    Hành cử nghĩa hiệp. công lao to lớn không biết toà án có nhìn vào và có lắng nghe dư luận khi phán quyết không nhỉ. tiếc cho những người như ông Trọng quá.
  • Chu Thị Hồng Nhung | 08/01/2014 10:50
    Thương anh sống vì chữ tình mà xã hội thời nay tìm rất khó.
  • Hoang | 07/01/2014 23:16
    Một cán bộ công an giỏi tại sao không thể hiểu nổi một điều đơn giản: “Anh vi phạm thì anh phải chịu tội. Có trốn đằng trời cũng tìm được”. Tôi đồng tình với cm “khuyên anh trai đầu thú”. Chữ tình đã làm anh không đủ sáng suốt xử lý vấn đề và hậu quả làm liên lụy đến nhiều người khác.
  • Hà Tĩnh | 07/01/2014 23:05
    Hay cho ông Trọng một cơ hội vì ông là người tài. Thật đau xót
  • Đỗ Anh Tuấn | 07/01/2014 22:36
    Cảm ơn tác giả Hoàng Chiến Thắng! Đọc xong bài này mà thật sự thấy sâu sắc và nhân văn. Người Việt Nam ta vốn sống nhiều bằng lý lẽ duy tình, thông cảm nhiều cho Dương Tự Trọng, thôi thì… có lẽ là chữ tình nặng quá mà…nên biết rằng còn chữ lý ở bên. Cá nhân tôi thực sự cảm thông và rất tiếc nuối về con người này. Ôi giá như…?
  • thuy | 07/01/2014 22:16
    Có tội vẫn phải xử đúng pháp luật thôi để làm gương cho người khác. Nhưng mong rằng xã hội nên quý trọng những đóng góp của ông Trọng và thông cảm cho ông ấy.
  • Người Bảo thủ | 07/01/2014 22:12
    petro nói quá đúng. Bữa cơm chiều hôm nay cả nhà tôi cứ bàn mãi cái chuyện ông em cứu ông anh. Tiếc cho ông em chỉ vì cái tình… Những thuộc cấp của ông ấy nữa cũng là tai bay vạ gió, muốn giúp thủ thưởng thôi.
  • Nguyệt Vũ | 07/01/2014 22:06
    Việc Dương Chí Dũng làm sai điều đó đã rõ ràng, không ai có thể tha thứ cho việc bất chấp tiền bạc của dân của nước để tư lợi cá nhân và bản án dành cho anh ta hoàn toàn thoả đáng

    Nhưng từ khi Dương Tự Trọng bị bắt tôi cứ tự hỏi nếu tôi ở trong địa vị của anh ấy, tôi có làm khác đi được không?
    Thật khó mà trả lời … khi một bên là máu mủ ruột rà, một bên là con đường quan lộ…
    Phải nói thật rằng dù luật pháp có kết tội Dương Tự Trọng bao nhiêu năm tù thì tôi vẫn nói rằng anh ấy là một con người theo đúng nghĩa của nó.
    Tôi đồng tình với tác giả bài viết này!

  • Vũ Đình Đạt | 07/01/2014 21:48
    Bài viết hay. Có những cái mà tòa án, luật pháp không thể nói hết, chỉ có cuộc sống và báo chí mới nói lên được. Đó là những góc cạnh tâm tư tình cảm của con người, những éo le của cuộc sống, trớ trêu của hoàn cảnh. Để lại rất nhiều bài học và suy ngẫm, những đề tài thiết thực và rất thật – hơn cả những bộ phim của Trung Quốc hay Hollywood – về tình cảm anh em gia đình, bạn bè, đồng nghiệp …
  • Mai Văn Lam | 07/01/2014 21:31
    Thợ săn kể rằng. Muốn bắt con nai mẹ thì cứ việc bắt con nai con ra nhử thì kiểu gì nai mẹ cũng phải theo con đến cùng. Thật tình máu mủ khó mà cưỡng được…
  • hùng | 07/01/2014 21:30
    Thật đáng tiếc cho anh Trọng, trong trường hợp này nếu như không có ông anh ở Bộ Công an bật đèn xanh thì chắc anh không làm như thế. Bao nhiêu công lao phấn đấu của anh đã trở thành tro.Mong sao HĐXX vì công lao của anh mà giảm án cho anh.
  • Phạm Hồng Quang | 07/01/2014 21:07
    Với tôi anh Trọng vô cùng đáng kính trọng. Chỉ vì quá nặng về tình nghĩa mà anh đã đánh mất tất cả sự nghiệp, nhưng dù gì đi chăng nữa thì câu chuyện và bài học đắt giá về tình huynh đệ của anh sẽ lưu truyền mãi mãi…Kính mong luật pháp hãy xét về công, tội mà giảm bớt hình phạt cho anh.
  • Đặng Thị Vân Anh | 07/01/2014 19:30
    Tôi đọc xong bài viết này, nước mắt ko cầm được, trào tuân. Cái lý, cái tình, luật pháp, tình người, chao ôi, thật khó khăn
  • Trần Trung Hiếu | 07/01/2014 15:32
    Tôi chia sẻ với Bài viết của anh Thắng. Không biết có chủ quan không nhưng tôi thấy ở Việt Nam mình mà bị rơi vào trường hợp thế này thì thật khó khăn. Thực hiện như ông Trọng thì hậu quả các bạn đã thấy. Còn nếu làm ngược lại thì đối mặt với gia đình, dòng họ sẽ ra sao đây, nhất là với vợ con ông Dũng. Công tâm nhất, tôi nghĩ, ông Trọng nên khuyên ông Dũng ra đầu thú. Có thể do sự việc xảy ra quá gấp hoặc họ nghĩ có thể nhờ vã để vượt qua được nên đã làm ngược lại.
  • Duong Thanh | 07/01/2014 14:18
    Bài viết chí lý. Cảm ơn Báo Petrotimes
  • Nam Trịnh | 07/01/2014 12:48
    Thích báo Petrotimes vì tính chính xác của thông tin, công tâm. Các báo khác bây giờ toàn theo đuôi, theo đóm ăn đàn, giật tít câu view.
    Chuyên trò ném chó dưới giếng.
  • Nguyễn Xuân | 07/01/2014 11:46
    Bài viết hay. Và rõ ràng là Dương Tự Trọng đã là con người Tài – Tâm. Song việc cứu ông anh có lẽ vẫn phải bàn thêm. Vì rằng, ông anh này đã tự đưa mình vào chỗ khó có thể cứu được, xét cả về lý và về tình. Hãy xem, ông anh ấy đã sống như thế nào, đã phá hoại đất nước này như thế nào, và đâu phải vô tình phạm tội. Cho nên, một phần đồng tình với bài viết, nhưng tôi nghĩ như một bạn đã cm: Nên khuyên ông anh đầu thú thì phù hợp nhất.
  • thuha | 07/01/2014 11:45
    THẬT KHÓ CHU TOÀN TRONG HOÀN CẢNH NÀY, CHO DÙ XỬ THEO CÁCH NÀO THÌ CŨNG VẪN LÀ MẤT MÁT NÊN CÓ THỂ ĐÂY CŨNG LÀ 1 CÁCH ĐỂ LƯƠNG TÂM ANH ẤY THANH THẢN VỚI GIA ĐÌNH MÌNH, CÓ THỂ GỌI ĐÂY LÀ 1 HY SINH LỚN VÌ GIA ĐÌNH NÊN KHÔNG CẦN PHẢI LÊN ÁN QUÁ NHIỀU.
  • anh đức | 07/01/2014 11:32
    Bài viết hay. Mình thấy con người Dương Tự Trọng đáng được trân trọng không như mọi người vội vã nên án, hãy thử đặt địa vị mình xem… Vi phạm pháp luât thì đương nhiên phải xử rồi, nhưng nói về tình người thì con người này cũng không đến nỗi nào.
  • hientran | 07/01/2014 11:31
    “máu mủ ruột già” ai vào trong cảnh ngộ đó thì cũng dễ sai lầm. Cách nghĩ nhanh nhất lúc đó là bỏ trốn. Mong pháp luật giảm nhẹ tội cho anh Trọng.
  • Bắc Giang | 07/01/2014 10:40
    Thật tiếc cho ông Trọng, xin được chia sẻ với ông, vì tình máu mủ mà ông đã để ra tình huống như thế, tình máu mủ ở Việt Nam không giống như ở các nước khác, rất nặng tình, nặng nghĩa. Mong nhà nước có chính sách khoan hồng cho ông Trọng vì những đóng góp của ông
  • DAT | 07/01/2014 10:38
    Bài viết hay. Nó như luồn gió nhẹ làm mát mọi người trước khi nhìn nhận anh DƯƠNG TỰ TRỌNG. Về cá nhân tôi mong pháp luật sẽ xử anh được nhẹ tội
  • luyen | 07/01/2014 10:32
    Đúng là có nghĩa khí, nhưng tiếc thay nếu khuyên anh trai ra đầu thú thì sự việc tốt biết bao? Đáng tiếc thật.
  • mình | 07/01/2014 10:26
    Hay quá
  • Trần trọng Lợi | 07/01/2014 10:26
    Nếu tôi là Dương Tự Trọng, chắc tôi cũng không thể bỏ mặc anh mình, chỉ có điều, giúp theo cách khác thôi.
  • Minh Nhat | 07/01/2014 10:20
    Đúng vậy, nếu không cứu anh thì mình thì quả là tuyệt vời, nhưng nỡ lòng nào anh mình như vậy mà em ngồi nhìn thì trở thành bất tâm. Chúc anh can đảm lên vì pháp luật thì anh đã biết và quá hiểu, nên chấp hành tốt
  • haoquangle | 07/01/2014 10:02
    Một bài viết thấu tình, đạt lý. Thật sự, “nhìn” về một con người chúng ta nên có sự phán xét sao cho chuẩn mực về Công và Tội của họ. Thông qua bài viết, mình thấy rằng những người “cầm bút” nên học hỏi ở tác giả cái Tâm, cái Tình người như vậy. Vì khi tôi chưa đọc bài viết này, theo quán tính con người tôi Ghét ông Trọng lắm, nhưng khi đọc bài viết này rồi tôi cảm thấy Thương ông về cái tình “Thủ túc” trong ông, ở đây tôi không nói về Phần Lý; tôi hoàn thông cảm và thương ông về phần Người của ông. Đây cũng là sự Tuyệt diệu của bài viết. Xin cảm ơn tác giả!
  • Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *