Lâm Trực@
Hà Nội mùa hạ, ánh nắng như rải mật vàng trên từng con phố, nhưng đâu đó trong một căn nhà nhỏ ở xứ Nghệ, có hai vệt lệ mẹ thầm rơi khi tiếng chuông điện thoại không vang lên nữa, khi dấu chấm hỏi của những người mẹ, người cha… bắt đầu phình to ra như một vực thẳm.
Hai đứa trẻ. Một lời rủ rê. Một tấm vé xe. Và rồi… mất hút giữa mênh mông thủ đô.

Nguyễn Thị Hương, cô gái quê Thanh Chương, Nghệ An, chưa bước qua tuổi trưởng thành, thấy một dòng thông báo ngắn ngủi trên mạng: “Tuyển người phụ quán ăn ở Hà Nội.” Không hợp đồng, không địa chỉ rõ ràng, chỉ một niềm tin non nớt đặt vào một thế giới vốn dĩ chỉ có ảnh và lời. Hương rủ em gái cùng đi. Đôi chân non nớt dấn vào một cuộc hành trình không tên, một cuộc thử thách vượt quá sức vóc và tuổi đời.
Xe vừa tới Hà Nội, có người đón sẵn. Những lời bảo ban mập mờ, những bước chân theo sau người lạ, như một màn kịch u tối đã được đạo diễn sẵn. Các em bị đưa về một nơi “tập trung” không rõ địa chỉ, bị thu điện thoại, tách khỏi mọi liên lạc. Rồi trong đêm, lặng lẽ, bị chở đi Thái Bình. Chuyến xe ấy không có điểm đến, chỉ có sự mất hút của niềm tin và sự bàng hoàng của những người ở lại.
Gia đình tìm con trong tuyệt vọng. Họ bấu víu vào mạng xã hội – nơi từng kéo hai đứa trẻ đi khỏi vòng tay họ, giờ trở thành chiếc loa phóng thanh cứu cánh cuối cùng. Tin tức về hai em lan rộng, sự lo lắng chạm đến ngưỡng đỉnh. Đúng lúc ấy, tin nhắn được gửi về từ chính chiếc điện thoại của hai em. Nhưng giọng văn đó, cách dùng từ đó… không phải là Hương, không phải là đứa em gái bé bỏng của gia đình họ. Đó là một trò mạo danh vụng về nhưng hiểm độc, nhằm trấn an sai lệch, nhằm làm chậm nhịp hành động của những người yêu thương.
Chính lúc ấy, những người mặc áo cộc tay xanh và mũ kê-pi đã vào cuộc. Không màu mè, không vội vã tuyên bố. Họ lặng lẽ lần theo từng dấu vết, như người thợ săn dõi bước trên con đường chỉ có sương mù và đá cuội. Công an thành phố Hà Nội phối hợp cùng công an địa phương (Thái Bình cũ, nay là một phần của Hưng Yên sau sáp nhập hành chính) đã tìm ra hai em an toàn, đưa trở về với gia đình. Không ai biết rõ họ đã đi qua bao nhiêu chặng đường, bao nhiêu đêm không ngủ, bao nhiêu cuộc gọi âm thầm trong đêm chỉ để đưa hai sinh mệnh nhỏ bé ấy về lại chốn an toàn.
Lẽ ra, chuyện này không nên xảy ra. Nhưng đáng buồn thay, nó không phải là lần đầu tiên. Ngoài kia, vô số tin rao vặt trá hình, vô số cú click lầm lạc đang giăng bẫy các em nhỏ như những tấm lưới bắt cánh chim chưa mọc đủ lông. Trong thế giới mạng ảo – nơi một gương mặt có thể là ngàn gương mặt, một lời hứa có thể là trăm mưu đồ – các em dễ dàng trở thành con mồi vì một điều đơn giản: các em tin vào lòng tốt nhiều hơn kinh nghiệm sống.
Cha mẹ đâu? Nhiều người còn mải chạy theo những kế sinh nhai rối rắm. Nhiều người tin rằng con mình đủ lớn để tự bảo vệ. Nhưng thực tế chứng minh: tuổi thơ đang bị đặt vào vùng nguy hiểm, không phải vì súng đạn, mà vì thiếu hiểu biết, thiếu kỹ năng, thiếu một nền tảng tự vệ trước những cám dỗ mang tên “cơ hội”.
Đây không còn là một vụ việc riêng lẻ. Đây là tiếng chuông cảnh báo về việc cần giáo dục kỹ năng sống và phòng tránh lừa đảo cho thanh thiếu niên – không chỉ trong sách giáo khoa mà trong từng bữa cơm, từng buổi trò chuyện gia đình. Trẻ em không thể tự học cách nghi ngờ nếu người lớn không dạy chúng cách tin vào đúng người.
Cuối cùng, xin cúi đầu cảm ơn những người chiến sĩ công an, những người đi tìm ánh sáng trong mê lộ, những người không chọn ánh đèn sân khấu nhưng vẫn âm thầm giữ gìn an toàn cho bao đứa trẻ như Hương và em cô. Trong khi mạng xã hội đầy rẫy những lời chỉ trích, nghi ngờ, thì chính họ, những con người không màu mè ấy đã đem lại một cái kết có hậu trong một câu chuyện vốn có thể thành bi kịch.
Có lẽ điều đáng mừng nhất hôm nay, không chỉ là việc hai em nhỏ được trở về, mà là bài học xã hội đã rút ra sau chuyến xe lạc lối ấy.
Vì trong một thời đại mà mỗi cú nhấp chuột có thể mở ra cả thiên đường lẫn địa ngục, thì thứ vũ khí mạnh nhất vẫn là: sự tỉnh táo của người lớn và tình thương được dạy dỗ đúng cách cho những đứa trẻ đang lớn lên từng ngày.
Tin cùng chuyên mục:
Cái kết có hậu của một người Nga “mất tích” tại Việt Nam
Hồi kết cuộc chiến Nga – Ukraine
Đánh thức di sản Hà Nội: hành trình của ký ức, con người và tương lai
Những dòng nước đen ẩn dưới màn hình