PHÒ CỎ

Người xem: 196

Dặn trước, hôm nay thứ Bảy, không có chính trị chính em gì hết. Xõa một tí với bài văn đểu này. Chú ý rằng, cân nhắc trước khi đọc, bởi trong bài có vài từ có thể làm chị em đoan trang nổi giận.
—————–


Hồi đấy dễ cách đây đến chục năm rồi, ý là từ thủa còn bĩ cực hàn vi. 

Mới ra trường nhờ người quen anh xin được vào làm tại một công trường xây dựng, họ ký cho chức danh tổ trưởng, lương tháng triệu hai. Gọi là tổ trưởng để phân biệt với tầng lớp lao động phổ thông chứ cuộc sống khác đéo gì chó. 

Vì công trường luôn cần người trực nên Cty bố trí một cái lán để công nhân có chỗ chui ra chui vào, toàn đực rựa với nhau nên tất cả đều tá túc qua đêm ở đó, cũng đỡ được khoản thuê nhà. 

Quán cơm nhà mụ Sáu ven đê là chỗ ghi nợ, cái đéo gì mụ cũng bán, cơm bia diệu mồi thích thì order nhậu thả phanh, cuối tháng đến ngày lĩnh lương y rằng đã thấy mụ đọc vanh vách tên từng chú. Chồng mụ là công an, bùng thế đéo nào được. Bởi mụ Sáu trực sẵn và thu hết mẹ tiền nên gần như thằng đéo nào anh cũng âm, thằng nào nhịn bú may còn dư được một ít. 

Sếp trên giao cho anh quản lý chục chú ong ve, quần áo lúc đéo nào cũng bẩn tưởi rách nát như lũ chợ người, Thông “đĩ” bạn cùng làng với anh cũng nằm trong đám đấy. Tuy nhà gần nhưng Thông thi thoảng mới về, còn lại ở tịt tại lán. Ngoài những lúc nhậu say, bọn anh thường đánh bài qua đêm chứ cũng không có gì nhiều để tâm sự về cuộc sống riêng tư. Tóm lại cuộc đời bần nông nên chẳng có gì ấn tượng. 

Một hôm anh đi nhậu về khuya, lán đã đóng cửa, đám thợ lăn ra ngủ phía trong gáy như lò rèn kéo bễ. Đêm hôm đánh thức chúng nó dậy cũng không tiện, sẵn hơi men, anh rảo bước dọc bờ đê ngắm thành phố về đêm thật thanh bình. 

Bỗng phía sau cột đèn thấp thoáng một bóng người, chẳng khó để nhận ra là gái. Lúc anh tới, nàng nhẹ nhàng: 

– Vui vẻ tý không anh? 

– Ơ hờ, đêm hôm lạnh lẽo thế này mà vẫn bắt khách à? 

– Hôm nay em ế, từ tối đến giờ chưa được cuốc nào, mở hàng em nhé. 

– Bao nhiêu? 

– Năm chục, trời sắp sáng rồi, anh mà không đi chắc em về nghỉ luôn. 

– Tao cũng đói thối mồm, còn đúng ba chục, chơi xong mai đéo còn tiền ăn sáng. 

– Thôi ba chục cũng được, còn lại em cho khất. 

– Thế chơi ở đâu? 

– Dưới triền đê có một bãi cỏ.

– Ơ thế mày là phò cỏ? 

– Anh cứ khéo đùa… 

Giữa thiên nhiên dưới ánh trăng mờ ảo, mọi thứ diễn ra thật bồng bềnh… bồng bềnh. 

Rút tiền thanh toán, cô phò cảm ơn rối rít: 

– Sáng mai em có tiền mua sữa cho cháu. 

– Chồng mày đâu mà lại phải đi làm phò? hay là chửa hoang? 

– Chồng em làm ở công trường đầu đê… nhưng vì nhà nghèo nên đêm hôm em phải tranh thủ. 

– Ơ con này, hóa ra mày là vợ Thông đĩ ?… 

– Ơ bác Sịp… 

– Tao tưởng thằng Thông đĩ tính chứ ai ngờ vợ nó làm đĩ, biết ăn nói thế nào bây giờ? 

– Thôi bác chẳng phải nói gì đâu, thỉnh thoảng ra đây ủng hộ em là được… 

Bây giờ mới hiểu vì sao Thông ít về nhà đến thế. Thời gian cứ trôi, dòng đời xô tôi trôi về phương Nam xa xôi vời vợi. Cứ có dịp về quê, đêm đêm tôi lại một mình rảo bước triền đê thả hồn vào dĩ vảng. Ký ức xa xưa chợt hiện về…bồng bềnh.. bồng bềnh. 

(Tên nhân vật không hề thay đổi).

Phò cỏ là chuyện của lão Sịp.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *