Ôi thôi nàng bỏ ta rồi. Duyên chưa kịp thắm đã đến hồi phân ly. Chắc là nàng khóc như ri? Riêng ta ôm lọ tỉ ti một mình. Thế là đoạn cuộc trường chinh. Ái tình như thể cây đinh ván cầu. Thôi đành tiễn biệt nông sâu. Ta lại quang gánh chăn trâu ruộng cằn.
Hình như thơ hay sao ấy hehe. Tôi không chắc lắm nhưng nghe cũng vần vè. Tôi không thích thơ, nhất là cái thể loại gieo vần lấy được. Nhưng hễ cứ luýnh quýnh tí ái tình biên văn lại ra thơ. Thế mới hiểm.
Thực tế ái tình nó làm não bộ các anh phấn chấn và đôi khi hung hãn lắm. Nói cho gọn và văn nho ra là thăng hoa. Đàn ông có thể làm được những việc hết sức phi phàm khi có tí tình iêu và diệu say. Thì tôi cứ rút chốt đời tôi ra mà tổng kết thôi. Tỉ như hùi mới iêu con mái đồng niên, tôi 49 cân chở nó gần sáu chục trên chiếc xe đạp cà tàng đi chùa Hương cả trăm cây vòng đi vòng về mà không biết mệt. Hay như say lên tụt cả quần dài tặng ai nếu người đó thích. Sự đó thành giai thoại khi cả xóm tôi chứng kiến cảnh trên com – lê, dưới xịp nhàu ngất ngưởng búng chuông gọi vợ. Hoặc như ông bạn tôi, lão Mốc, say cũng cởi áo bồ tặng để khoác cho một bóng hồng đơn lẻ. Nhưng lão này lại rất phải gió là đem chuyện văn nho kể lại cho bồ. Hố hố, thế thôi mà đi tìm bóng hồng kia gần chết không thì đứt bóng với mối hồng nhan nồng nàn lại giỏi đường lo toan chăm bẵm.
Nhiều anh bảo đàn bà khi iêu thường hay dại dột. Chắc các anh này không ngu? Tôi thì tôi thấy là dại dột và ngu dốt ngang nhau. Đôi khi hơi nghiêng về đàn bà tí bởi cái nết khôn ba năm nhưng lại dại có một giờ. Thời hiện đại, dại năm – mười phút cũng đã là bỏ mẹ rồi. Còn đàn ông khi iêu thì như đứa trẻ ấy, buồn vui theo chiếc kẹo ở tay người. Thế nên hết iêu là tỉnh mộng. Còn đi đến được hôn nhân thì thành ác mộng cmnr.
Nếu như không vì một lý do nào cả thì tôi cứ ước mãi iêu thôi. Hãy cứ là tình nhân. Thực tế bi giờ đang có một lối sống như thế. Tôi thấy hay ho, kiêm ái và thi thoảng cũng…vãi đái. Bạn tôi, anh Bôm Bốp mới là vô đối trong chuyện này. Ảnh một vợ đôi con rồi nhưng vẫn có cô tình nhân đẹp nhức nhối. Cứ tưởng đi học mới có thời khóa biểu chứ ai nghĩ tình iêu cũng the same. Là cái việc ảnh chia ngày, 2 – 4 – 6 cho vợ, 3 – 5 – 7 cho bồ. Chủ nhật ảnh tự do. Thế mới hiểm.
Kinh hãi hơn khi anh đau lòng khuyên tình nhân đi lấy chồng bởi gia đình nàng thúc bách. Chẳng hiểu anh đàn ông, trách nhiệm hay iêu thương mà nói thế? Nhưng tình nhân của anh bảo không có nhu cầu. Hãy cứ là tình nhân. Và nàng chấp nhận tất cả và định vị mình ở vị trí số hai. Sau ai thì giời mới biết nhưng có nhẽ là sau đệ nhất mái già, là vợ anh. Và kinh hãi hơn nữa khi tình nhân của anh thoát khỏi cuộc điều trần về hôn nhân hạnh phúc của song thân khi nàng tuyên bố không lấy chồng mà chỉ iêu thôi. Phụ huynh hỏi, thế iêu ai? Nàng bảo một thằng sanh 1975, một vợ hai con đề huề mọi nhẽ. Thời nay phụ huynh cứng cỏi, chứ như phải thời xưa không gã lăn ra mà tắc tử thì cũng độn thổ giồng cây chuối hoặc đi bằng buồi.
Ô thế mà sau đận ấy, anh Bôm Bốp nhà ta giở nên chính danh trong nhà ấy. Thế mới tài. Và tài hơn nữa anh được tự do ăn ngủ đụ ị trong cái không gian rộng rãi nhưng ấm cúng, xa hoa nhưng lại cũng rất cổ truyền. Đời mỗi người mỗi phúc. Đến thì cứ việc hưởng thôi. Xoắn làm gì cho phao câu nó tủi.
Đám bạn tôi, từ anh thân cho đến anh sơ, 9 anh thì 10 có nhân tình, toàn bọn tơ nõn cả. Có vài anh cũng cập kê với gái già. Thôi thì mỗi người một vị, hợp khẩu là chế biến đánh chén thôi. Có nhiều cuộc tình theo hợp đồng thương mại, văn bản có và bằng miệng cũng có. Nhiều cuộc thì lại giống hợp đồng lao động, có ngắn hạn, trung hạn, dài hạn và cả vô thời hạn. Nhưng cũng có những cuộc tình cao cả bao la mà cuối đời phải để tang cho những tháng ngày bối rối. Thôi thì muôn dạng vạn hình. Tình mà, linh tinh tình phộc lắm.
Hay như anh Hát hào hoa tôi có kể ở đâu đó. Anh không gái mú thì thôi, chứ đã là phải 7 em cho có lẻ. Anh luận, anh thích số 7 và nó cũng là vía của giai, 9 là của gái còn 8 là của bọn đồng cô bóng cậu. Nhưng quan trong hơn, theo nhời anh là cho dễ quay vòng trong tuần trong tháng, dài hơi có khi lại cả năm. Đại khái thì thứ 2 đi với cô số 1 ( tạm đánh dấu thế), các cô có thứ tự tiếp sau sẽ ứng với những ngày kế tiếp. Lòng vòng thế chó nào cho khép kín chu kỳ, lại đầu tuần thứ 2 gặp lại cô số 1. Cũ mà lại mới là vì thế. Anh bảo đỡ nhàm, đỡ chán và quan trọng là đỡ hìu bởi bớt đi được khoản ăn uống vui chơi vì chỉ nhăm nhăm đi nhà nghỉ. Tôi bảo nhiều thế khi bỏ cũng mất công. Anh nói đã chăn thả theo lối công nghiệp thì tách đàn hay bán bớt cũng nương theo lối ấy. Là một lúc anh hẹn hò cả 7 cô, đi cafe thôi cho đỡ tốn. Họ nhìn nhau và đồng loạt chửi anh rồi rưng rức vẩy đít ra về. Cô nào có iêu lắm cũng chỉ ngồi thêm tí chút hắt cốc nước vào mặt hoặc thả quả dắm chốt hạ là cùng. Nguyên lý của anh là mang tiếng tí cơ mà được việc.
Tôi thì chả có mấy tình nhân bởi chẳng cô nào chịu được trong giây phút. Đừng nghĩ đàn ông thích iêu hoặc lấy đàn bà ngu mà ngược lại mới phải. Họ thích những gã giai ngu ngơ khù khờ nhưng lại thạo đường chăm bón. Tôi vốn tinh quái nhưng chăm bón lại dại khờ nên rau dưa vài ngày đã khú. Cô nào cũng kêu nhạt, còn vô duyên, lại bỉ gái như bố đời. Mà nào tôi biết tôi là thế. Tôi cứ nghĩ là mình mặn mòi cơ, hờ hờ.
Thôi linh tinh một tí tình phộc cho gan đỡ nóng. Các anh chị cứ lấy vui làm nhẽ trọng là đời đẹp lên thôi. Và luôn nhớ, hãy cứ là tình nhân.
Tranh thủ dìm gái tí nào. Không rõ nguồn bài viết và tác giả. Hình minh họa nhặt bên nhà anh Xương Chéo. Liu í hình có dán ở tất cả các cây cột điện và trạm biến áp trên toàn quốc.
Đàn ông Việt dạo này bị xuống giá quá thể. Cứ lên internet là thấy nhan nhản các chị em kêu lấy chồng Tây sướng, rồi chỉ có chồng Tây mới xứng với phụ nữ Việt.
Là một người sinh sống ở cả Việt Nam và Mỹ một thời gian dài, tôi cảm thấy hình như các chị em Việt đang quá nâng tầm bản thân thì phải. Các chị em nghĩ chồng Tây dễ lấy thế sao? Thực tế, phụ nữ Việt so với phụ nữ Tây còn thua nhiều điểm lắm.
Thứ nhất, so về ngoại hình. Công bằng mà nói, tôi thấy từ cái dáng đến khuôn mặt đều thua bét. Mắt một mí, mũi tẹt sao so được với mắt to, mũi cao. Người Việt ta phụ nữ có dáng nhỏ thó, ngực nhỏ, nhìn làm sao cuốn hút và hấp dẫn như các phụ nữ Tây nảy nở.
Thứ hai, so về tính cách, tôi càng có thể kể ra cả rổ những thứ chị em ta thua xa chị em Tây.
Phụ nữ Việt vẫn vỗ ngực tự hào là họ đảm đang, hiền dịu, giàu đức hy sinh. Chuyện này chỉ đúng với đời các bà, các mẹ ngày xưa mà thôi. Còn chị em bây giờ vụng về thấy ớn, đã thế còn hay kêu ca, đòi hỏi.
Sang Tây mới biết phụ nữ Tây đảm đang gấp ngàn lần phụ nữ Việt. Người nước ngoài được sống tự lập, cho nên việc nhà họ rất rành, nấu ăn ngon kinh khủng luôn. Mà món ăn Tây lằng nhằng, rắc rối, công phu lắm chứ không đơn giản như đồ ăn Việt, cứ xào, đổ mắm, đổ nước vào là xong. Nhiều cô còn làm bánh mì, bánh ngọt nhoay nhoáy ấy.
Mà phụ nữ Tây không có chuyện vừa làm vừa kêu ca như chị em Việt đâu. Tôi có vài người bạn Việt Nam đã lấy vợ, nghe các cậu ấy than thở về vợ cũng thấy ớn. Lúc nào các cậu đó cũng bị vợ lấy lý do làm việc nhà hầu hạ chồng ra để làm cao, để chất vấn. Phụ nữ Tây không như vậy, họ rất vui vẻ khi nấu nướng cho những người mà mình yêu thương. Đã kêu ca thì họ không làm.
Họ không bao giờ quản chuyện tiền nong của chồng như các chị em Việt hay làm. Chỉ cần góp đủ sinh hoạt phí và lo được cho con cái là ổn. Còn đâu tiền ai nấy giữ, muốn làm gì thì làm. Đâu có khổ sở như đàn ông Việt, tiền mình làm ra mà lại phải giấu giếm như là tiền đi ăn cắp, phải quỹ đen quỹ đỏ khắp mọi nơi.
Bạn gái hiện tại của tôi cũng là người Mỹ. Ở bên cô ấy thoải mái, vui vẻ hơn nhiềuso với bạn gái người Việt trước đây của tôi.
Riêng về điểm này, tôi thấy phụ nữ Việt rất vô lý. Họ không có sự tôn trọng tối thiểu đối với chồng. Nên nhớ vợ chỉ là người bạn đời chứ không phải là mẹ mà o ép, quản thúc chồng trắng trợn. Có nhiều chị em còn khùng điên tới mức tịch thu hết tiền lương của chồng rồi hàng ngày phát tiền cho chồng như kiểu mẹ phát tiền quà sáng cho con trước khi đi học. Tôi thấy thật dấm dớ hết chỗ nói.
Về đức hy sinh, tôi thấy phụ nữ Tây đầy người hy sinh còn hơn phụ nữ Việt. Bạn bè Tây của tôi có mẹ ở nhà nội trợ rất nhiều, hy sinh toàn bộ sự nghiệp cho chồng con. Mà cái quý là họ không cho đó là hy sinh, họ tự nguyện và coi công việc ở nhà chăm sóc con cái, gia đình là một công việc cao cả.
Các bà mẹ Tây rất giỏi. Một nách 3, 4 con vẫn nuôi con khôn lớn, đẹp đẽ, giỏi giang, không một lời than thở kêu ca như bà mẹ Việt. Chứ như mấy bà mẹ trẻ người Việt á, nuôi con mình mà làm như đang đi trả nợ, kêu than ầm ĩ, rồi gắn cho mình một hình tượng vĩ đại.
Mà tôi ghét nhất cái kiểu phụ nữ Việt cứ lấy cái cớ sinh con vất vả, sinh con đau đớn ra để hành hạ và đòi hỏi đàn ông. Cứ làm như đứa con ấy chỉ là con của bọn đàn ông chứ không phải là con của các chị. Đẻ con ra, được làm mẹ thì phải lấy đó làm điều hạnh phúc thiêng liêng. Cớ sao lại dùng đứa con đứt ruột đẻ ra làm lý do uy hiếp chồng thế?
Phụ nữ Tây cũng đáng yêu hơn phụ nữ Việt. Họ vui vẻ, thân thiện, xởi lởi, cư xử thật lòng. Chứ phụ nữ Việt cáo già lắm. Bên ngoài tươi cười như hoa nhưng bên trong tính toán.
Phụ nữ Việt luôn nghi ngờ, luôn đề phòng tất cả những người xung quanh, đặc biệt đối với chồng và gia đình chồng. Một điểm nữa là phụ nữ Tây không biết nói khích, nói xéo như phụ nữ Việt. Có gì không vừa lòng thì họ bảo thẳng, bàn bạc cách giải quyết sao cho hợp lý, fairplay. Đâu có như các chị em phụ nữ ở đây, nếu không được như ý mình là y như rằng sẽ đá thúng đụng nia, sưng xỉa cả ngày. Nhìn cảnh ấy tôi thấy ớn lắm.
Đi chơi với phụ nữ nước ngoài sướng một cái là họ rất hiểu chuyện. Không hiểu người Việt ta lấy đâu ra quan niệm là đàn ông phải lo kinh tế, đàn ông đi đâu cũng phải trả tiền dù chỉ là bạn bè, đồng nghiệp bình thường. Nếu không trả sẽ bị quy vào dạng ki bo, thậm chí còn bị bảo là đàn bà.
Vô hình chung, gánh nặng tiền bạc đặt lên vai đàn ông rất nhiều. Nhưng chị em Tây không như vậy. Họ share tiền, bình đẳng. Phụ nữ bên đó không có thói quen đào mỏ, ỷ lại như phụ nữ Việt Nam.
Mặt thứ ba mà tôi muốn nói tới là khía cạnh tế nhị. Đó là “chuyện ấy”.
Phụ nữ Việt còn nhiều quan niệm bảo thủ trong sex và không giỏi bằng phụ nữ nước ngoài. Mặt khác, họ cũng hay lười tập thể dục nên thường sức khỏe rất yếu và thiếu sự chủ động chốn phòng the.
Nhiều chị em Việt khen đàn ông Tây thoáng, không để ý chuyện trinh tiết. Tuy nhiên, người nước ngoài rất coi trọng sự chung thủy trong tình yêu. Đối với họ, sự đồng điệu về tinh thần rất quan trọng, người yêu phải là tri kỷ của họ.
Phụ nữ Việt không thế. Cái mà người Việt quan trọng lại là sự chung thủy về thể xác, còn tinh thần thì lại rất hay phản bội. Biểu hiện là họ thường xuyên đứng núi này trông núi nọ, so sánh người đàn ông của mình với người khác. Điều này tôi đánh giá là tệ hơn nhiều so với ngoại tình thể xác.
Yêu phụ nữ Việt cũng rất mệt mỏi. Một là yêu mà không được đụng đến, yêu chay, tình yêu chẳng khác gì tình bạn. Còn nếu lỡ đụng đến họ rồi thì họ lại bắt đàn ông phải chịu trách nhiệm, biến chuyện tình yêu trở nên nặng nề, trở thành gông cùm trói chân, rất nhàm chán.
Tôi thích cách yêu của phụ nữ Tây. Họ thoải mái, thậm chí có thể sống chung với người yêu. Thật ra họ không hề buông thả chút nào, mà là họ rất cẩn thận. Họ muốn xem xét mọi khía cạnh xem có phù hợp hay không rồi mới tiến đến hôn nhân, một việc đại sự cả đời, mới ký vào bản cam kết ràng buộc nhau về pháp luật.
Nói tóm lại, trong cảm nhận của tôi, phụ nữ Tây tốt hơn phụ nữ Việt rất nhiều. Bạn gái hiện tại của tôi cũng là người Mỹ. Ở bên cô ấy thoải mái, vui vẻ hơn nhiều so với bạn gái người Việt trước đây của tôi.
Tôi nghĩ trước khi đòi hỏi đàn ông Việt, chê bai đàn ông Việt để chạy theo đàn ông Tây, chị em Việt cũng nên nhìn lại bản thân mình. Thực ra, nồi nào thì úp vung ấy. Cũng chỉ có đàn ông Việt mới chịu được tính khí khó chịu của phụ nữ Việt. Chứ đàn ông Tây mà nhìn thấu bản chất của chị em Việt Nam, chắc họ cũng chạy mất dép!
Tin cùng chuyên mục:
Vụ tai nạn thương tâm từ máy bay không người lái: Hồi chuông cảnh báo về an toàn công nghệ
Vụ thợ trang điểm bị lục soát người: Góc nhìn pháp lý và bài học về quyền cá nhân
UNESCO công nhận tín ngưỡng thờ Mẫu và luận điệu sai trái của Nguyễn Xuân Diện
Cà phê phố