Ad: Bức thư này được Thu Thủy đưa lên FB của mình (ở đây), thật là hay khi biết thêm về suy nghĩ của giới trẻ hiện đang định cư ở nước ngoài trước vệnh mệnh đất nước. Càng tuyệt hơn khi đó là lời của một nữ nhi.
———————-
———————-
Thưa các bác ở Bộ Chính Trị và Trung Ương nước CHXHCN Việt Nam.
Gọi là các bác, đúng theo văn hóa thuần Việt là phải xưng cháu. Nhưng giữa bàn dân thiên hạ nghe gia đình trị qúa. Cháu xưng em cho có tính chất cộng đồng, văn bản hơn. Tôi là chuẩn nhất, nhưng cháu nghĩ tôi nghe cứng qúa. Đây chỉ là một lá thư, một tình cảm thiêng liêng của 1 trong 90 triệu dân Việt.
Thưa các Bác.
Em không đại diện được cho ai cả, em chỉ đại diện cho tim mình, gửi các bác lời tâm sự từ nỗi đau và cảm thông chung cho toàn dân tộc ta.
Một hai ngày nữa là vừa trọn một tháng Trung Quốc thân hữu bạc nhược đặt con dàn khoan trơ trẽn trên biển Đông, thuộc chủ quyền nước ta.
Cả tháng qua, chúng em, những con dân của đất Việt mến yêu căng mắt, giữ chặt tim trong lồng ngực, kìm nén nhiều cung bậc của cảm xúc, đi từ bất ngờ (không nhiều lắm!) đến phẫn nộ, bàng hoàng, xót xa, đến căm giận, uất ức (tột bậc! ) cho một loại bạn được gọi là láng giềng, 16 vàng và 4 tốt(!?)
Việt Nam, cái đòn gánh cong cong hình chữ S, xinh đẹp và màu mỡ phì nhiêu với rừng vàng, biển bạc kia đã không biết bao nhiêu lần gánh chịu đạn bom. Em sinh ra thì tổ quốc đã vừa được hòa bình. Em không chứng kiến nhiều cảnh bom nổ đạn rơi như ba, như mẹ, như các Bác và dân tộc mình. Em chỉ được chứng kiến những năm đầu khôi phục của Việt Nam ta sau chiến tranh. Khổ và vất vả, cơ cực vô ngần. Tuổi thơ chúng em đến trường học chữ, học làm người nhân cách trong cái đói réo lục sục từ sáng sớm cho đến qúa trưa. Không quà bánh, không nước nôi. Học và chịu đựng ngồi nghe bụng réo.
Toàn xã hội ta lúc đó như vậy. Các bác, các chú, các cô còn vất vả hơn nhiều. Sự khôi phục nước nhà hầu như bắt đầu từ con số âm. Khôi phục từ tay trắng và mất mát, tang thương, ngại ngùng cho bất cứ sự trợ giúp nào từ bên ngoài.
Việt Nam những năm đầu của thập kỷ 80, cuối thế kỷ 19.
Sợ lắm, vì chúng ta lúc đó không biết ai mà tin. Đế Quốc nào cũng muốn xơi trọn chúng ta. Họ muốn xơi nhưng không hiểu tính dân tộc của người Việt Nam, nên họ phải bỏ cuộc trong ê chề và KÍNH PHỤC.
39 năm qua, nước nhà đã dần dần thay da, đổi thịt, đã đạt được những thành tựu không nhanh lắm nhưng cũng đáng kể. Dân được có cái ăn, cái mặc, con trẻ được đến trường, được học hành, vui chơi. So với lúc chiến tranh hoặc những ngày đầu hòa bình là một trời, một vực. Dân an phận và vui sống vì ít nhất, không có giết chóc do súng đạn, kẻ thù. Ai cũng lo làm ăn bằng cách riêng của mỗi cá nhân, bằng cách riêng của mỗi môi trường sống, của mỗi nhận thức.
Quay về anh bạn láng giềng 16 chữ vàng. Chúng ta đã có qúa nhiều đau thương với anh ấy. Vui chẳng mấy, hình như chỉ vui trên văn bản.
Và em hiểu các bác biết điều đó. Biên giới Tây Nam 1979, Gạc Ma 1988 chỉ là vụn vặt so với 1000 năm trị vì và không biết bao lần đánh chiếm nảy lửa trong 1000 năm đó. Sử sách lưu giữ hết, em biết được cũng nhờ những ngày ngồi nghe bụng réo ở trường xưa.
Trung Quốc, anh bạn láng giềng tráo trở chưa bao giờ từ bỏ ý định thôn tính nước ta.
Chúng chưa bao giờ là bạn của Việt Nam chúng ta như chúng vẫn rao rêu.
Thế giới, bạn bè quốc tế hiểu bụng nó, thắc mắc, hỏi em, em nghĩ như này nên bảo:
Việt Nam anh dũng, kiên cường, bé nhỏ nên nhiều khi phải ứng xử khôn khéo. Sử sách nước Nam chúng tôi nói, chúng tôi bé nhỏ, chịu trận nhiều nhưng không và chưa bao giờ hèn. Chính nghĩa thì bao giờ hèn được, bao giờ đầu hàng và bao giờ thua được.
Em đâu có khoác lác. Ai nghe em nói đơn giản vậy cũng gật gù và đồng tình.
Thưa các Bác.
Quay lại biển Đông nước ta.
Lần này chúng ngang nhiên, ngỗ ngược qúa. Là nước có kinh tế đang dẫn nhì sau Mỹ, Trung Quốc nghĩ rằng chúng muốn đâu là được đó. Tình hình 2 tuần đầu khiến em lo như ngồi trên đống lửa, nhưng tuần lại đây em đã phần nào lấy lại chút cân bằng.
Phát biểu của Thủ Tướng tại hội nghị Asean rất hùng hồn, mạch lạc, thể hiện lập trường đúng đắn và cương quyết của Việt Nam. Em nghe mà thấy xúc động và ngưỡng mộ Bác TT.
Hôm qua đồng loạt Mỹ, Nhật đã lên tiếng ủng hộ Việt Nam và vạch trần cái lưỡi bò trơ trẽn mà TQ tự vẽ lên.
Công dân người Việt sống trên toàn thế giới đã đồng loạt thay phiên nhau xuống đường dương cao quốc kỳ Việt Nam và biểu tình trong văn minh, ôn hòa cho Việt Nam đất liền đất, sông liền sông.
Thưa các bác.
Vận mệnh mới, dân tộc đang dành trọn trái tim cho tổ quốc.
Họ đang dành trọn trái tim và niềm tin bất diệt vào các chiến sỹ ngoài đảo xa và vào các bác. Những nhà lãnh đạo cừ khôi, chí công vô tư, toàn tâm toàn trí toàn lòng cho vận mệnh nước nhà.
Con đường nào đi đến thành công cũng phải qua nhiều gian lao, thử thách.
Con đường đã được định rõ ràng, phải tiến bước, mạnh dạn mà tiến.
Em tin quốc tế không NÓI SUÔNG!
Em tin các bác hiểu tấm lòng con dân nước Việt và bạn bè quốc tế.
Phải vạch trần tính gian,thâm, trơ trẽn và bẩn thỉu của Trung Quốc.
Xin các Bác bảo trọng, bình tâm, hết lòng cho tổ quốc giống nòi.
Một điều đáng lưu tâm nữa mà em nghĩ Trung Quốc đã chọn lầm giờ khắc để thôn tính nước ta khi linh cữu của vị thánh lòng dân Đại Tướng Võ Nguyên Giáp chưa ngớt khói hương về bên trời phật. Lòng dân chưa bao giờ sục sôi như những ngày này. Lòng dân đoàn kết trong giờ khắc triệu triệu người Việt chúng ta khóc tiễn Bác Võ về trời.
Em và nhân dân đặt trọn lòng tin vào hành động chính nghĩa của dân tộc ta, của các Bác.
TỔ QUỐC GỌI CHÚNG CON SẴN SÀNG.
XIN ĐỪNG LÚNG TÚNG. CƠ HỘI DUY NHẤT ĐỂ LẤY LẠI TỰ HÀO: “CHÚNG TÔI LÀ NGƯỜI VIỆT MÁU ĐỎ DA VÀNG! “
Kính thư.
Singapore ngày cuối tháng 5, 2014
Thu Thủy.
Tin cùng chuyên mục:
Vụ tai nạn thương tâm từ máy bay không người lái: Hồi chuông cảnh báo về an toàn công nghệ
Vụ thợ trang điểm bị lục soát người: Góc nhìn pháp lý và bài học về quyền cá nhân
UNESCO công nhận tín ngưỡng thờ Mẫu và luận điệu sai trái của Nguyễn Xuân Diện
Cà phê phố