Lá thư Đoàn Văn Vươn?

Người xem: 128

KhanhKim@

Tiếng súng Đoàn văn Vươn ở Tiên lãng đã tắt cách đây gần 4 năm. Nhưng lạ thay gần đến mồng 2 tháng 9 năm 2015 bỗng dưng được hâm nóng trở lại, và “nổ vang trời” từ lỗ miệng các lều “dân chủ”.


Chẳng là anh Cu Vươn đang được thiên hạ thổi ống đu đủ phong thành “Anh hùng hoa cải” (bởi ngày 31/8/2011 Cu Vươn dùng súng bắn hoa cải bắn vào người thi hành công vụ), vừa được tha tù trước thời hạn vì cải tạo tốt sau 3 năm thọ án, với tội danh chống người thi hành công vụ, cố ý giết người và tàng trữ vũ khí. 

Chuyện chẳng có gì đáng nói, đáng bàn bởi anh Cu Vươn là thằng tù cũng như biết bao người tù khác, vì vi phạm pháp luật nên phải vào tù đó là lẽ đương nhiên. Thế nhưng anh Cu Vươn là một trường hợp đặc biệt, trên cả đặc biệt, nên được mọi người quan tâm, nhất là đám rận chủ trong nước và những tổ chức, cá nhân chống đối Chính quyền, cùng các hãng truyền thông lá cải lại quan tâm quá mức. Ấy là trước ngày 2/9 khi nghe tin Cu Vươn nhà ta được đặc xá, báo lề phải cũng như lề trái xúm vào ‘Câu viu giật tít”. Báo lề trái chẳng nói làm gì, đáng trách một số báo chính thống lại có cách đưa tin theo dạng lề phải, nhưng cũng không kém gì giật tít, câu viu, “vô tình hay cố ý” đã bắt người đọc nhớ lại một sự việc buồn xảy ra tại Tiên lãng Hải phòng cách đây gần 4 năm, đáng ra cần phải quên, đã quyên giờ lại phải nhớ lại bởi cách làm báo “thối mồm” của mấy tay bồi bút mất nhân cách.

Cu Vươn gây nên tội, suýt nữa gây ra tội ác tày trời khi nổ súng, chuẩn bị cho nổ bình Ga để sát hại những nhân viên công lực khi thi hành nhiệm vụ. Với 5 năm tù, y đã phải trả giá về hành vi coi trời bằng vung của mình. 3 năm rưỡi tù giam, sau 3 năm, 7 tháng, 21 ngày sống tại trại giam Hoàng Tiến (Chí Linh, Hải Dương). thay vì năm cải tạo tốt, mừng cho Cu Vươn Tiên lãng. Cứ tưởng một ngày ngồi tù bằng thiên thu tại ngoại là bài học trường đời, cảnh tỉnh nhớ đời của Đoàn văn Vươn

Việc ra tù trước thời hạn là một niềm vui lớn đối với cá nhân Cu Vươn và gia đình, đồng thời thể hiện sự nhân đạo của pháp luật đối với những người thật tâm hối cải. Người ta tin rằng nụ cười khi ra tù là một nụ cười thật, một nụ cười hạnh phúc, chứ không thể là một lí do nào khác ẩn ý sau nụ cười rạng rỡ này. Vậy mà hôm qua từ Blog của thằng Tễu (Xuandienhannom) lại lòi ra một bức thư của Cu Vươn với giọng điệu khác hẳn. Với lời văn rãi bầy đầy hằn học, lẫn vô ơn quay ngoắt 180 độ để nói xấu chính quyền, thanh minh tội lỗi của mình. Từ một người vi phạm pháp luật bị ngồi tù, đã ăn năn, hối lỗi vì hành vi tội ác của mình, đến việc cải tạo tốt để được hưởng lượng khoan hồng của Đảng và Nhà nước, nụ cười hạnh phúc rạng rỡ ngày nào khi được ra tù trước thời hạn của cu Vươn tưởng nói lên tất cả, giờ đây đã trở thành con số không tròn chĩnh và dự đoán có nhiều khả năng cu Vươn đang dần quay trở lại quỹ đạo ban đầu của vị trí xuất phát, khi Vươn đã và đang tự biến mình thành một kẻ khác, tự bán rẻ lương tâm cho quỷ dữ, khi chụp hình với đám dân chủ giả cầy “treo đầu Dê bán thịt Chó” như TS Nguyễn xuân Diện, TS nguyễn quang A, Nguyễn trường Thụy, bên cạnh Vươn là bó hoa, mang đầy sự giả rối và nỗi bất hạnh, của những âm mưu nguy hiểm, ẩn chứa hiểm họa khó lường.

Ngay sau khi ra tù, Vươn được lũ dân chủ giả cầy bám đít, tung hô, kích động và tung hô thành “anh hùng hoa cải”, vì điều này, lá gan của Vươn đang dần to trở lại. Bằng chứng là Vươn tuyên bố với BBC, RFA rằng: “Tôi sẽ vẫn tiếp tục làm như thế”.

Không biết Vươn nghĩ gì khi tuyên bố một cách hung hăng như vậy?


Ai cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc gương mặt của Vươn lúc ra tù, y đã từng chia sẻ: “Trở về thấy lòng xốn xang, bâng khuâng khó tả. Tình cảm họ hàng, làng xóm, bạn bè dành cho 2 anh em vẫn như ngày nào khiến tôi bật khóc, quyết tâm hơn để làm lại từ đầu”. Thế nhưng hôm nay Vươn lại nói, làm khác làm mọi người thất vọng, bởi Vươn vẫn “ngựa quen đường cũ”, tiếp tục leo lên nấc thang cuối cùng của sự đốn mạt tráo trở, đồng hành với lũ quỷ dữ mà nhắm mắt ký bừa vào bức thư mang tên mình nhưng thực chất không phải là của mình. 

Đó là điều nhục nhã cho Đoàn Văn Vươn.

Sau những gì Vươn thể hiện, người dân lương thiện đang tự hỏi: Một anh Vươn miệt vườn chính hiệu, suốt năm “bán mặt cho đầm cá, bán lưng cho trời”, quanh quẩn sau lũy tre làng, đã từng đi tù 3 năm 7 tháng 21 ngày và với trình độ ấy, liệu có khả năng, có đủ thời gian suy nghĩ, tư duy để cho ra lò một sản phẩm gọi là thư “Cảm ơn” hay không?  Liệu rằng với cái trình của vươn có thể nào cho ra đời được một lá “Thư cảm ơn” mà thực chất là một lá đơn tố cáo, bôi xấu chính quyền, rao giảng đạo đức để chạy tội cho bản thân, với triết lý KT áp nguyên bản của Chủ nghĩa Mác Lê, cùng với 3 điều khuyên, như những điều góp ý, chuẩn mực đến từng câu, chữ với đảng và Nhà nước?

Tất nhiên là không thể!

Nếu ai có thời gian đọc kỹ và đọc hết lá thư, người ta có cảm tưởng “anh hùng hoa cải” Đoàn Văn Vươn đã là một “chính trị gia” tầm cỡ, hoặc chí ít cũng tốt nghiệp HVHC Quốc gia,. Thế nên cũng dễ hiểu Vươn với trình độ ABC của mình, nay đánh được chữ bằng vi tính, đầu óc được thăng hoa nở ra những triết lý dài lê thê những 6 trang giấy, chuyện lạ có thật hiếm có ở VN. 

Đặc biệt nữa Vươn nói chuẩn, nói đúng đến từng chi tiết trong các Nghị quyết, Chỉ thị của Đảng và Nhà nước? Với lối hành văn chặt chẽ, mạch lạc không chê vào đâu được, của một người có trình độ, hay một nhà chuyên viết Văn, có kinh nghiệm trong soạn thảo văn bản? Một bộ não thần sầu về “công nghệ nghiên cứu” nhanh, chuẩn và đúng như sách, thì người ta dễ dàng khẳng định chắc chắn, đây không phải từ cái đầu mít đặc của thằng tù Đoàn Văn Vươn. Và người ta cũng lại nghĩ ra rằng “sản phẩm” được tạo ra là một lá thư cảm ơn nhưng lại mang nội dung vô ơn, rất giáo điều này, chắc chắn là của một người có học tỷ như TS Hán Nôm Nguyễn Xuân Diện chẳng hạn!

Trước khi ra tù Đoàn Văn Vươn Không nghĩ rằng mình lại có bạn và lắm người quan tâm đến như vậy, những người ở đâu cứ như từ trên trời rơi xuống, chẳng thân quen, đếch bạn bè, Vươn cũng chẳng hiểu gì về họ bởi từ xưa đến nay Vươn chỉ quanh quẩn sau lũ tre làng. Nay lắm bạn, được nhiều người quan tâm, được báo chí thăm hỏi. Nhưng Vươn đâu có hiểu mình là một thằng tù cá biệt của đặc biệt, Vì thế điều gì sẽ đến và đã đến và Vươn cũng không hiểu tại sao nó lại đến với mình nhanh như vậy? Hóa ra sau khi ra tù xung quanh Vươn đã có hẳn một bầy rận rệp đổ xô về, chúng đã nhồi nhét vào cái đầu đất của Vươn, những tư tưởng, những điều mà từ xưa đến nay Vươn không có, Vươn không biết và cũng không bao giờ nghĩ đến, nhiều điều mà Vươn cũng không hiểu, giờ tự nhiên thành có, nó cứ như một thứ hàng xa sỉ quá tầm với và quá tầm hiểu biết của Đoàn Văn Vươn. Bức thư “Của người phúc ta này”, đã nói lên tất cả dã tâm đê tiện của một lũ, một lĩ những Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Quang A. 


Đoàn văn Vươn đang tự sướng mà không biết mình đang bị chúng lợi dụng, đứng tên một lá thư, nhưng sự thật là không phải của mình. Vươn quá ngu, quá ngẫn, vẫn tưởng mình là “anh hùng hoa cải” khi đứng ra làm bia đỡ đạn cho những kẻ bất lương…với kiểu ném đá dấu tay, gắp lửa bỏ tay người. Nếu có chuyện gì xảy ra Vươn sẽ là vật tế thần cho chúng. Hãy đợi đấy Đoàn Văn Vươn…. 

Để rộng đường dư luận xin được đăng tải bức thư của Cu Vươn lấy ra từ Blog Tễu để mọi người cùng phân tích, mổ xẻ mớ lý luận của đám dâm chủ đã nghĩ thay, viết thay cho Đoàn Văn Vươn.

*************************

Lời dẫn: Chúng tôi nhận được Thư Cảm ơn của Ông Đoàn Văn Vươn, thay mặt gia đình bày tỏ tri ân tới các cá nhân, đoàn thể, các cơ quan báo chí, thông tấn trong và ngoài nước đã chia sẻ và đồng hành cùng anh em và gia đình ông trong suốt thời gian qua. 

Thư ông viết không có lời cảm ơn gửi tới Đảng, Nhà nước, Quốc hội, Chính phủ hoặc các bộ, ngành mà chỉ có lời cảm ơn RIÊNG tới các cá nhân và tập thể những người có lương tri trong các cơ quan đó mà thôi.

Riêng với các vị chức sắc Toà Giám Mục Hải Phòng, Giáo xứ Thái Hà, Giáo xứ Suý Nẻo thì gia đình Phê rô Đoàn Vươn đã tới tận nơi để cảm tạ. Chiều Chủ nhật, 13.9.2015, vợ chồng ông Vươn và vợ chồng ông Quý đã tới Nhà thờ Thái Hà, Hà Nội để cảm ơn, và đã được Linh mục Gioan Nguyễn Ngọc Nam Phong và Linh mục Giuse Nguyễn Văn Toản tiếp.

Gia đình Ông Đoàn Văn Vươn nhờ các cơ quan thông tấn báo chí, các trang mạng xã hội đăng tải rộng rãi bức thư này để lời tri ân của gia đình đến với tất cả mọi người.

Dưới đây là toàn văn thư cảm ơn của gia đình Ông Đoàn Văn Vươn.

THƯ CẢM ƠN
Ngày 31/8/2015, anh em chúng tôi được phóng thích tại nhà tù Hoàng Tiến, Sao Đỏ, Chí Linh, Hải Dương qua 3 năm 7 tháng 25 ngày vì bản án bất công và vô lý.
Thay mặt cho toàn thể những người anh em trong gia đình tôi bị giam cầm, bị bỏ tù một cách oan khuất, bằng lá thư này, tôi chân thành gửi lời cảm ơn chân thành và lòng tri ân sâu sắc nhất tới: 
– Các quý ông, quý bà trong các cơ quan của Đảng, Nhà nước, Quốc hội, Chính phủ, các bộ, ngành từ trung ương đến địa phương, 
– Các vị lão thành cách mạng, các vị nguyên là lãnh đạo trong các cơ quan Đảng, Nhà nước, Quốc hội, Chính phủ như Chủ tịch nước Lê Đức Anh, Thứ trưởng Bộ Tài nguyên – Môi trường Đặng Hùng Võ, Trung tướng Nguyễn Quốc Thước, Phó Ban tổ chức trung ương Nguyễn Đình Hương… 
– Ủy ban Công lý và Hòa bình, Hội đồng Giám mục Việt Nam, Tòa Giám mục Hải Phòng, Giáo xứ Thái Hà và các giáo xứ trong cả nước 
– Các nhân sĩ trí thức, luật sư, các bạn sinh viên trong các trường đại học, cao đẳng, trung học chuyên nghiệp, các thế hệ thanh niên, 
– Các nhà doanh nghiệp, các nhà hảo tâm trong và ngoài nước, 
– Các tầng lớp nhân dân yêu chuộng công lý trên khắp thế giới, 
– Các cơ quan thông tấn báo chí, đài phát thanh và truyền hình, các blogger, các nhà báo tự do trong và ngoài nước, 
– các văn phòng luật sư … 
Gia đình tôi cho rằng, nếu không có sự ủng hộ của các quý vị, mà đặc biệt là các cơ quan thông tấn báo chí, các nhà báo tự do trong và ngoài nước thì gia đình tôi không thể có thành quả ngày hôm nay. 
Giờ đây ngồi xâu chuỗi lại các sự kiện đã xảy ra, tôi không thể hình dung nổi tại sao gia đình chúng tôi luôn sống và làm việc theo đúng Hiến pháp và pháp luật, Kính Chúa và Yêu Nước, quyết tâm khai hoang, lấn biển để làm giầu và “đánh thắng” như những năm 1980 thành phố Hải Phòng đã có khẩu hiệu, mà lại bị cả một chính quyền hùng mạnh nòng cốt là lực lượng công an, quân đội, có chó săn, có súng bắn xuyên bê tông cùng tất cả lực lượng chính trị hùng mạnh nhất từ xã ra đến thành phố – chính quyền vẫn tự xưng “chính quyền của dân, do dân và vì dân” – giữa thanh thiên bạch nhật đến đốt phá, cướp bóc tất cả tài sản của gia đình tôi, bắt mọi người vô tội trong gia đình tôi bỏ tù một cách oan uổng và khuất tất, không cần đến pháp luật, hành vi và việc làm đó của chính quyền huyện Tiên Lãng có sự hậu thuẫn của Giám đốc Công an Hải Phòng Đỗ Hữu Ca, gia đình tôi coi còn ác hơn thực dân và phát xít. 
Tôi không phải là nhà chính trị hay kinh tế, xã hội học để đưa ra những nguyên nhân dẫn đến sự kiện bi ai này, xong tôi cho rằng, gia đình tôi và rất nhiều gia đình rơi vào thảm cảnh bi ai này có thể bắt nguồn từ những hệ lụy. 
Một là: Đảng và Nhà nước Việt nam không cho người dân tự chủ. Khái niệm “sở hữu toàn dân” về đất đai có thể là hệ lụy đầu tiên gây lên thảm cảnh này. 
Cách đây hàng trăm năm Mác đã chỉ ra rằng: Một xã hội phát triển phải là một xã hội có ba yếu tố trong đó có yếu tố đầu tiên đó là: Tự chủ để sáng tạo. 
So chiếu với xã hội ta do Đảng lãnh đạo thì yếu tố này không có. Đặc biệt với khái niệm “Đất đai thuộc sở hữu toàn dân, nhà nước là đại diện chủ sở hữu” đã làm cho bao gia đình nhà tan, cửa nát, tệ nạn tham nhũng đất đai từ những người có chức, có quyền phát triển tràn lan trở thành bệnh dịch mà không có phương thuốc nào cứu chữa nổi, chỉ vì khái niệm mù mờ này vì: Đất đai thuộc sở hữu toàn dân, vậy nhà nước làm gì có đất. Nhà nước là đại diện chủ sở hữu toàn dân về đất đai, vậy thì trên lãnh thổ Việt Nam, ai là người viết giấy ủy quyền cho nhà nước là đại diện chủ sở hữu của mình trên mảnh đất của họ. 
Phải chăng vì nhà nước không có đất, do đó đã dẫn đến hành vi của cán bộ nhà nước thoái hóa, biến chất, đã lợi dụng khái niệm mù mờ này để chiếm đoạt và tước đoạt bằng được đất của những người dân vô tội và yếu thế trong xã hội Việt Nam như gia đình chúng tôi. 
Không biết có phải từ khái niệm mù mờ này mà dẫn đến năm 1960, toàn bộ đất đai, tài sản của dân được sung vào hợp tác xã và sau khi sản xuất không phát triển được, cả dân tộc suýt chết đói thì xã hội lại đổ đầu cho các vai trò của Chủ nhiệm HTX “Mỗi người làm việc bằng hai, để cho Chủ nhiệm mua đài sắm xe” được tuyên truyền rộng rãi thời kỳ đó. 
Cũng như giờ đây, sau 8 lần trung ương có Nghị quyết về Doanh nghiệp nhà nước, sau khi hàng loạt các doanh nghiệp nhà nước làm ăn đổ bể thì Tổng bí thư lại đổ đầu cho Thủ tướng Chính phủ và định kỷ luật Thủ tướng tại Hội nghị trung ương 6 là việc làm hoàn toàn ngộ nhận của Đảng, mà Đảng không biết rằng, sự đổ bể đó là sai lầm bắt nguồn từ đường lối, chủ trương của Đảng, dẫn đến sai lầm về chính sách và pháp luật của nhà nước. Đúng ra người bị kỷ luật đầu tiên tại Hội nghị trung ương Đảng 6 phải là Tổng bí thư mới là đúng, vì Tổng bí thư là người đưa ra đường lối sai lầm không cho tự chủ là nguyên nhân chính dẫn đến hệ lụy này. 

Vậy tại sao lại đổ đầu lên trách nhiệm của Thủ tướng Chính phủ người buộc phải thực thi chính sách, nghị quyết sai lầm đó của Đảng mà không được phản biện vì “19 điều đảng viên không được làm” trái với Nghị quyết của Đảng. 
Chính vì nguyên nhân không cho tự chủ, nhà nước không cho sở hữu tư nhân về đất đai đã dẫn đến hệ lụy là : Người dân không thể, không được và không dám sáng tạo trên mảnh đất mà mình đang quản lý và sử dụng và khi không có quyền tự chủ thì việc tước đoạt đất đai của người dân bất cứ nơi nào đều dễ như trở trong lòng bàn tay nhằm phục vụ cho mưu đồ cá nhân những người có chức, có quyền trong các cơ quan đảng, nhà nước và chính quyền từ địa phương đến TU mà điển hình như vụ việc nhà tôi và tất cả dân oan trên mọi miền đất nước bị tước đoạt đất đai, ruộng vườn thời gian vừa qua. 
Hai là: Nhà nước thủ tiêu tính dân chủ để phản biện có thể là nguyên nhân thứ hai 
Trong ba yếu tố được coi là một xã hội phát triển, Mác đã chỉ ra tại yếu tố thứ hai đó là: Dân chủ để phản biện. 
Vì học và áp dụng luận thuyết của Mác rất giỏi trong quá trình quản trị đất nước, do đó, ở những quốc gia có nền dân chủ và kinh tế phát triển bậc nhất trên thế giới, tôi được biết, nhà nước không nắm giữ vai trò của báo chí, mà báo chí do tư nhân phát triển trên cơ sở tuân theo Hiến pháp và Pháp luật của quốc gia đó. 
Ngược lại ở ta, báo chí do Nhà nước độc quyền nắm giữ không cho Tư nhân phát triển báo chí vì vậy đã dẫn đến hệ lụy. Các phương tiện thông tin đại chúng của nhà nước nói gì dân biết ấy, không phân biệt được đâu là thông tin thật, đâu là thông tin giả, đặc biệt giờ đây báo chí được các ông “Vua” nắm giữ nhằm phục vụ lợi ích và mưu đồ của các ông “Vua” nhằm phản lại tiếng nói của người dân chân chính, phản lại quyền và lợi ích chính đáng của người dân yếu thế trong xã hội, không tạo lên tiếng nói phản biện đa chiều nhằm tìm ra chân lý, sự thật và chống sự giả dối. 
Trong sự kiện nhà tôi, để tiến hành chiếm đoạt đất đai, tài sản của gia đình tôi một cách có tổ chức, trước đó Đài Phát thanh Truyền hình Hải Phòng, Đài Phát thanh huyện Tiên Lãng đã lên kế hoạch thường xuyên và liên tục tuyên truyền trước công chúng Hải Phòng, khép cho nhà tôi tội phá rừng, không nộp thuế sử dụng đất và khẳng định Quyết định thu hồi đất của chính quyền huyện Tiên Lãng là đúng pháp luật. 
Sau khi có kết luận của Thủ tướng chính phủ ngày 10/2/2012 thì các phương tiện thông tin đại chúng này hoàn toàn im bặt, không hề xin lỗi gia đình tôi và công chúng của thành phố Hải Phòng để vớt vát lấy một chút liêm sỉ, lương tâm, trách nhiệm của nhà báo trong thời đại cách mạng mới mà Đảng Cộng sản Việt nam đang khởi xướng và dẫn dắt dân tộc đi đến bến bờ vinh quang nhằm sánh vai với các cường quốc năm châu. 
Tại sự kiện này tôi thiết nghĩ, tại sao báo chí Hải Phòng lại bán rẻ lương tâm của mình một cách dễ dàng như thế, phải chăng vì bát cơm manh áo nhỏ nhoi hay vì phải phục vụ ý đồ của các ông “Vua” nhằm hòa đồng với trận đánh đẹp, “có thể viết thành sách” của Thiếu tướng Đỗ Hữu Ca để cưỡi lên đầu nhân dân mong được thăng quan, tiến chức. Hay là vì báo chí của nhà nước, nhà nước viết gì là quyền của nhà nước; nhân dân nào, tòa án nào có quyền mà dám xử được nhà nước. Đây là một điều thật chua chát cho một định chế của nhà nước mà nhà nước đó luôn hô: “Nhà nước của dân, do dân và vì dân”. 
Phải chăng vì Đảng nắm tuyệt đối về báo chí nhằm mục đích không cho dân chủ để phản biện, do đó đã dẫn đến cả xã hội Việt Nam giờ đây đang rơi vào tình trạng nói dối để sống. Rõ ràng trong hội nghị, thủ trưởng nói sai, hoặc nghị quyết của Đảng đang vi phạm hiến pháp và pháp luật, mà cấp dưới biết là sai, nhưng không một ai dám phản biện chỉ vì sợ vi phạm một trong “19 điều đảng viên không được làm” mà Đảng đã ban hành. 
Chính vì vậy đã dẫn đến kết luận số 29-TB/HU một cách bất hợp pháp, vi phạm pháp luật một cách trắng trợn và nghiêm trọng nhưng không một đảng viên nào dám phản biện, do Thành ủy viên, Bí thư huyện ủy Tiên Lãng Bùi Thế Nghĩa người có câu nói “Keng đi, keng đi” trong vụ hủy hoại nhà tôi ban hành và ký ngày 18/1/2012 nhằm bôi xấu gia đình tôi, phục vụ mưu đồ chiếm đoạt đất đai, tài sản nhà tôi của chính quyền huyện Tiên Lãng. 
Ba là: Cải cách và đổi mới tư pháp năm 2000 là nguyên nhân dẫn đến tiêu diệt cơ chế giám sát, đồng thời đẻ ra sự tham nhũng tràn lan trong các cơ quan Đảng, chính quyền hiện nay có thể là nguyên nhân thứ ba. 
Một trong ba yếu tố then chốt mà Mác đã chỉ ra cho một xã hội phát triển trong đó có yếu tố thứ ba: Phân chia quyền lực để giám sát. 
Không hiểu bắt đầu từ cơ sở lý luận và thực tiễn mô hình tiên tiến nào trên thế giới, mà năm 2000, Đảng, Nhà nước quyết định đổi mới và cải cách tư pháp đã dẫn đến. Bộ Tư pháp không có quyền quản lý Tòa án địa phương, Viện Kiểm sát không có chức năng kiểm sát chung, Thanh tra không có quyền Thanh tra độc lập, tất cả quyền lực đều dồn về Chủ tịch UBND các cấp, các cơ quan Tư pháp độc lập trước kia, nay muốn làm gì đều phải được sự đồng ý cho phép và phải xin ý kiến của ông Chủ tịch là cơ quan Hành pháp. 
Phải chăng, với mô hình này, Đảng và Nhà nước ta đã đưa quản lý xã hội theo mô hình của chủ nghĩa Phong kiến đã bị triệt tiêu cách đây hàng trăm năm. Tất cả quyền lực đều đổ dồn vào ông Vua là Chủ tịch, do vậy mới có chuyện trước ngày cưỡng chế gia đình tôi, đại diện Viện Kiểm sát huyện Tiên Lãng là ông Tạ Văn Đoan, Viện phó Viện Kiểm sát nhân dân huyện Tiên Lãng đến họp, do vì phản đối cưỡng chế bất hợp pháp của UBND huyện Tiên Lãng, vì vậy đã bị ông Hiền, Chủ tịch huyện Tiên lãng đuổi ra khỏi hội nghị là điều chớ trêu và xấu hổ cho các cơ quan Tư pháp sau khi cải cách và đổi mới Tư pháp. 
Từ sự kiện này tôi cho rằng, nếu không có cải cách và đổi mới tư pháp năm 2000 viện kiểm sát vẫn còn giữ vai trò kiểm sát chung, việc giải quyết đơn thư tố cáo, khiếu nại do viện kiểm sát giải quyết thì chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra sự kiện bi ai của gia đình tôi. 
Kính thưa các quý vị, tại lá thư này, qua những nguyên nhân trên tôi dám khẳng định: Nếu Đảng và Nhà nước Việt Nam không nhanh chóng đổi mới, vận dụng sáng tạo luận thuyết của Mác vào thực tiễn quản trị xã hội Việt Nam đó là: Tự chủ để sáng tạo, dân chủ để phản biện, phân chia quyền lực để giám sát, cụ thể là không cho sở hữu tư nhân về đất đai, không cho tư nhân phát triển báo chí, không cho “tam quyền phân lập” để giám sát thì Đảng Cộng sản Việt Nam đang dẫn dân tộc này hình thành và phát triển hai loại Tư bản nguy hiểm nhất mà Mác đã chỉ ra đó là: Tư bản độc quyền nhà nước và Tư bản thân hữu. Hai loại hình tư bản này khi phát triển đến đỉnh cao, tất yếu sẽ làm cho nền kinh tế không phát triển được. Các nguồn lực của đất nước về tài nguyên, đất đai, khoáng sản, tài chính sẽ bị hai loại hình tư bản này thao túng hết, kinh tế sẽ không bao giờ phát triển được. Những doanh nghiệp làm ăn chân chính khó trụ vững trên đôi chân của mình. Nhân dân sẽ rơi vào cảnh nghèo nàn và lạc hậu. Nguy cơ một cuộc nội chiến và mất nước trước kẻ thù phương Bắc là điều khó có thể tránh khỏi. 
Từ bài học trong vụ án ông Đỗ Đình Trình năm 1982 tại Tiên Lãng, Trung ương đảng đã ban hành Nghị quyết trung ương 6 năm 1986 với 3 chương trình, 6 đổi mới. Ba mươi năm sau cũng tại Tiên Lãng tiếng súng của em tôi nổ ra. 
Tại sao dư luận cả trong nước và quốc tế đồng tình ủng hộ chúng tôi? Nguyên Phó ban Tổ chức trung ương Đảng Nguyễn Đình Hương khi trả lời truyền hình CAND đã khẳng định: Trong vụ án này, Chính quền huyện Tiên Lãng là bị can. Đây có thể là bài học rút kinh nghiệm cho trung ương tại Đại hội Đảng toàn quốc 12 tới đây sau 30 năm đổi mới. 
Anh em chúng tôi không giết người, không chống người thi hành công vụ vì trong vụ án này đều không có ai chết. 
Thủ tướng đã kết luận “Cưỡng chế thu hồi đất trái pháp luật, trái cả đạo lý”. 
Hành vi của anh em tôi là hành vi “Phòng vệ chính đáng trong tình thế cấp thiết” được quy định tại Điều 15, 16 Bộ Luật hình sự. 
Vậy tại sao lại khép anh em tôi vào tội giết người, chống người thi hành công vụ?. 
Bên cạnh đó hàng trăm công an, quân đội, công nhân viên chức trong chính quyền huyện Tiên Lãng đập, đốt, phá, cướp bóc, tại sao không bị truy tố và xét xử mà lại chỉ xứ 5 bị can? 
Đặc biệt ông Đỗ Hữu Ca, Giám đốc Công an Hải Phòng phải chịu trách nhiệm chính trong vụ án này nổi tiếng với câu nói “Trận đánh đẹp, có thể viết thành sách” lại được phong quân hàm tướng.
Vụ việc này, giờ đây không giải quyết thỏa đáng để thấu tình, đạt lý. Hàng trăm người đập, đốt, phá cướp bóc gia đình nhà tôi mà không bị truy tố. Ông Đỗ Hữu Ca được phong Thiếu tướng mà không phải chịu trách nhiệm hình sự gì trong vụ án này. Tất cả những điều đó như một nấm mồ chôn vùi Nghị quyết trung ương Đảng 4. Đây là một điều thực sự đau xót và chua xót cho sự lãnh đạo của Đảng mà người chịu trách nhiệm trước sự kiện này phải thuộc về ông Tổng bí thư khi ban hành Nghị quyết trung ương 4 một cách giáo điều, sáo rỗng, lời nói không đi đôi với việc làm. Thể hiện gần đây ông có phát biểu “Đánh chuột không để vỡ bình”. 
Không hiểu câu nói đó của ông Tổng bí thư có phải là kim chỉ nam cho hành động của ông Thường Vạn Toàn là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng khi sang thăm Việt Nam đã tặng ông Phùng Quang Thanh chiếc bình quý. Thông điệp chiếc bình quý đó nói gì rất mong các quý vị bình luận.
Cuối thư, một lần nữa tôi khẳng định: Nếu không có sự giúp đỡ của các quý vị thời gian vừa qua thì thực sự gia đình tôi không thể có thành quả ngày hôm nay và chắc chắn anh em tôi không có ngày trở về trong tư thế của người chiến thắng hôm 31/8/2015. Đó thực sự là món quà đặc biệt hạnh phúc của các quý vị đã dành cho gia đình tôi. Chúng tôi mãi mãi biết ơn và tri ân tấm lòng của quý vị và rất mong các quý vị tiếp tục góp thêm tiếng nói phản biện với Đảng, Nhà nước, Quốc hội; giúp đỡ những người đang rơi vào cảnh ngộ như gia đình chúng tôi. Một đất nước do Đảng lãnh đạo tạo sao lại không tuân theo quy luật khách quan? Tại sao quản trị đất nước mà lại thủ tiêu tính tự chủ, dân chủ và phân chia quyền lực?
Mác nói: Sự nghiệp cách mạng là sự nghiệp của quần chúng. Xã hội và gia đình tôi rất mong tiếng nói của các quý vị để xã hội tốt đẹp thêm, như thời gian qua các quý vị đã nói lên tiếng nói lương tâm, đạo đức và công lý để ủng hộ gia đình tôi và tới đây khi gia đình tôi tiếp tục đi đòi lại Công lý.
Một lần nữa, lời cuối cùng chúng tôi và gia đình chỉ biết nói lời cảm ơn chân thành! 
Tiên lãng Ngày 8/9/2015
Đoàn Văn Vươn


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *