Khoai@
Bài tham luận của cô Hà Đạt – Hiện đương kim Bật Mã Ôn tại Độc giả nhỏ. Cũng là một cách nhìn, nhưng không dành cho người hời hợt, nóng tính.
Hehe, các anh chị rất có thể vu tôi là người Tàu và anh Hà Đạt đang bênh vực cho Tàu. Tốt thôi, đéo sao.
Kính cẩn mời các anh chị đọc:
Lại nói về người Trung Quốc
Hehe, từ đận 2014, các anh chị thi nhau đốt phá các khu công nghiệp ở Bình Dương sml. Sau đó, các anh chị đập phá tiếp Formosa. Thật là hoan hỉ quá.
Người Tàu ở nơi xa tôi không biết, riêng ở Bình Dương đận đấy điếng hồn, hehe. Người Tàu bỏ của chạy lấy người, từ Bình Dương phóng lên Sài Gòn, búc vé mái bai rồi cút hẳn, cút hẳn. Thật là, Tàu ra đi đầu không ngoảnh lại, sau lưng gạch đá ném theo đầy.
Thời gian lặng lẽ trôi, người Tàu sợ xám hồn không dám quay lại. Hàng đống nhà xưởng ở Bình Dương bị đốt, chỉ còn trơ song sắt. Hàng ngàn công nhân mất việc làm, đói khô cả mồm. Lúc này mà ai bật bài Vị ngọt đôi môi nhẽ bị anh em chửi ngay là đồ mất dạy, môi tao đang đắng thế mà.
Bẵng đi một thời gian, người Tàu cũng lác đác quay lại, vẫn tiếp tục làm ăn buôn bán với người Việt. Họ quả nhiên là người sinh ra để làm giàu, họ quên nhanh quá khứ, và chẳng nề hà gì. Mặc dù vậy, nhà nước và hàng đống nhân dân lương thiện sau đợt đốt phá vẫn phải nai lưng ra trả nợ cho các doanh nghiệp thiệt hại mém tí sml.
Giờ đây, làm ăn buôn bán với người Tàu vẫn tốt, họ vẫn uy tín và nhiệt thành. Tuy nhiên, khi xuống tay ký giấy thuê đất, thuê nhà làm nhà xưởng mặt bằng hay thuê nhân công lao động, họ tuyệt nhiên chẳng dám tin người Việt nữa. Họ không dám xuống tay ký cái gì lâu, cứ năm một tính tới. Tại nhiều khu công nghiệp bây giờ, cho người Tàu thuê đất lại rất buồn lòng vì họ ký theo năm, hoặc vài ba năm ngắn ngủi. Họ không dám tin chúng ta nữa. Ký lâu, ký dài, đầu tư lớn, chúng ta lại đốt phá họ thì sao?
Giờ đây dạo quanh một vòng các khu công nghiệp, dễ thấy máy móc, nhà xưởng tối tân đã giảm đi hẳn, chỉ còn lại những cơ sở gia công vặt vãnh. Kỹ sư, thợ lành nghề thất nghiệp, thiếu chỗ làm, nhân công lao động chân tay thì làm công việc đơn giản, thu nhập bèo bọt, cơ hội tiếp xúc với công nghệ, kỹ thuật cao gần như rất thấp, cái còn lại chỉ là những thứ công việc đơn giản, với hóa chất mà thôi.
Liệu với những gì chúng ta đã dành cho người Trung Quốc, bằng sự tráo trở, lật lọng, bầy đàn và hung hăng, thì họ có dám thuê cái gì của chúng ta lâu không mà phải sợ hãi?
Hãy coi những doanh nghiệp đang làm việc ở đây mà thấy, vừa ưu đãi, vừa năn nỉ, họ cũng chỉ dám ký hợp đồng 5 năm. Bảo họ ký lâu thì họ nói “Ký năm một thôi, được ngày nào hay ngày ấy, ai biết các vị đuổi đánh chúng tôi lúc nào”.
P/S: Bài biên công khai, các anh chị bê thoải mái. Tôi không cần giữ tác quyền đối với bài này, bê không ghi nguồn càng tốt.
Tin cùng chuyên mục:
UNESCO công nhận tín ngưỡng thờ Mẫu và luận điệu sai trái của Nguyễn Xuân Diện
Cà phê phố
Ukraine nói điều đáng sợ về tên lửa mới của Nga
Trừng phạt Nga hay cuộc ‘chiến tranh kinh tế’ tổng lực của phương Tây trên khắp thế giới