Lâm Trực@
Hà Nội, 12/2/2025 – Trong lịch sử Phật giáo, có rất nhiều câu chuyện về những bậc chân tu hành trì khổ hạnh, từ bỏ mọi dục vọng thế gian để đạt đến giải thoát. Tuy nhiên, trong thời đại ngày nay, không phải ai cũng đạt đến cảnh giới đó, và không phải cứ sống khổ hạnh là đã đạt giác ngộ. Trường hợp của ông Thích Minh Tuệ và tiến sĩ Đoàn Văn Báu là một ví dụ tiêu biểu về sự nhầm lẫn trong niềm tin, dẫn đến nhiều hậu quả đáng tiếc.
Tiến sĩ Đoàn Văn Báu, xuất phát từ lòng kính trọng đối với hạnh đầu đà (khổ hạnh) của ông Thích Minh Tuệ, đã đặt trọn niềm tin rằng ông Tuệ đã đạt đến một cảnh giới tu tập cao siêu. Điều này khiến anh không ngần ngại dốc hết tâm sức hỗ trợ ông Tuệ từ những việc nhỏ nhất như thủ tục pháp lý, giấy tờ cho đến việc đồng hành cùng ông trên hành trình hành đạo. Tuy nhiên, trong kinh điển Phật giáo, Đức Phật luôn dạy rằng giác ngộ không thể chỉ dựa vào hình thức bên ngoài. Trong Kinh Kalama, Đức Phật khuyên các đệ tử không nên tin vào bất kỳ điều gì chỉ vì nghe người khác nói, vì truyền thống, hay vì kính trọng ai đó. Ngài dạy rằng không nên tin chỉ vì điều đó được truyền miệng lại từ xưa, chỉ vì điều đó là tập quán, hay chỉ vì điều đó được lập luận một cách khéo léo và có vẻ hợp lý. Niềm tin mù quáng, không dựa trên sự kiểm chứng, có thể dẫn đến nhiều sai lầm. Trong trường hợp này, anh Báu đã không nhận ra rằng ông Tuệ dù có thực hành khổ hạnh nhưng vẫn chưa đủ phẩm chất của một bậc chân tu.
Một trong những sai lầm lớn của anh Báu là việc so sánh ông Tuệ với Đức Phật. Anh tin rằng cũng giống như Đức Phật từng hóa độ cho những vị tu sĩ có lối sống sai trái, ông Tuệ cũng có thể giúp đỡ những người theo mình giác ngộ. Vì vậy, anh đã đồng ý để nhiều người nhập đoàn theo ý của ông Tuệ, bất chấp việc họ có thể không thực sự tu tập nghiêm túc. Tuy nhiên, cần hiểu rằng Đức Phật là bậc Chánh đẳng Chánh giác, đạt đến trí tuệ siêu việt, còn những người trong thời hiện đại, kể cả những tu sĩ sống khổ hạnh, vẫn chưa thể đạt đến mức độ đó. Chúng ta không thể áp dụng câu chuyện của Đức Phật để biện minh cho những quyết định thiếu suy xét trong thực tế. Trong Kinh Tăng Chi Bộ, Đức Phật từng cảnh báo về những kẻ giả danh tu hành, rằng có hai hạng người sống trong đời: một là bậc chân tu, hai là kẻ giả danh sa môn. Bậc chân tu sống theo giới luật, lấy trí tuệ làm đầu, còn kẻ giả danh sa môn chỉ lấy hình thức, lời nói để đánh lừa kẻ khác. Việc đặt niềm tin mù quáng vào một cá nhân mà không quan sát kỹ phẩm hạnh và trí tuệ của họ có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.
Trong suốt hành trình đồng hành cùng ông Tuệ, anh Báu đã tin vào những lời dạy mang tính triết lý của ông, chẳng hạn như “Có cũng được, không có cũng được” hay “Tất cả đều tốt đẹp, không có gì là xấu cả.” Những câu nói này nghe qua có vẻ rất thiền vị, nhưng thực tế, khi một người thực sự đạt đến sự an nhiên thì họ không còn sân si, không còn coi thường hay khinh miệt người khác. Khi đối mặt với mâu thuẫn, thay vì điềm tĩnh giải quyết, ông Tuệ lại thể hiện rõ sự nóng giận, phản bác, và thậm chí có những lời lẽ thiếu tôn trọng với những người từng giúp mình. Điều này trái ngược hoàn toàn với tinh thần từ bi hỷ xả của Phật giáo. Trong Kinh Pháp Cú, Đức Phật dạy rằng chiến thắng bản thân mình còn vĩ đại hơn chiến thắng ngàn vạn quân địch ngoài chiến trường. Người thực sự cao thượng là người kiểm soát được tham sân si trong tâm mình. Việc ông Tuệ tỏ ra bất cần, xem nhẹ những người giúp đỡ mình cho thấy ông chưa thể kiểm soát được tâm mình, vậy thì làm sao có thể gọi là chân tu?
Dù bị khinh miệt, dù bị coi thường, anh Báu vẫn cố gắng giúp đỡ ông Tuệ với tâm thế khiêm nhường. Tuy nhiên, chính sự bao dung và nhẫn nhịn quá mức này đã vô tình nuôi dưỡng bản ngã của ông Tuệ, khiến ông ngày càng cho rằng mình là bậc chân tu, người khác phải kính trọng và nương theo. Cuối cùng, sau tất cả những gì đã làm, anh Báu vẫn bị xem như một kẻ “tào lao bí đao.” Điều này là một bài học sâu sắc trong nhận thức: lòng tốt cần có trí tuệ, giúp đỡ người khác là việc thiện lành, nhưng nếu giúp sai người, lòng tốt có thể bị lợi dụng. Không nên cưỡng cầu, khi một mối quan hệ đã không còn duyên, hãy buông bỏ. Mọi pháp hữu vi đều vô thường, hãy tùy duyên mà sống, đừng níu kéo những gì không thuộc về mình. Không nên chỉ tin vào hình thức, không phải cứ mặc áo cà sa, sống khổ hạnh là đã đạt đạo. Đức Phật từng cảnh báo về những “sư giả” lợi dụng lòng tin của người khác để mưu cầu danh lợi.
Những người yêu quý ông Thích Minh Tuệ, nếu thực sự muốn tốt cho ông, hãy tự đứng ra giúp đỡ thay vì chỉ trích những người đã từng hỗ trợ. Nếu không đủ khả năng làm điều gì có ích, ít nhất cũng nên biết ơn những người đang làm thay mình. Như trong Kinh Tứ Thập Nhị Chương, Đức Phật dạy rằng “người biết ơn là người đáng kính, kẻ vô ơn là kẻ đáng trách”. Câu chuyện này là một bài học lớn về niềm tin trong Phật giáo. Đức Phật dạy rằng trí tuệ là ngọn đèn soi sáng cho niềm tin, không có trí tuệ thì niềm tin có thể biến thành u mê. Hy vọng rằng từ sự việc này, mỗi người sẽ rút ra bài học cho riêng mình, không để niềm tin bị đặt sai chỗ, và không để lòng tốt bị lợi dụng một cách vô nghĩa.
Chu Minh Khôi
rtodsSonpe3g6
ờ
h1h6tl44lmf714
i
hauil4695
337i
g
378h
4
2gm0l970fii
·
1.“Chúng ta cùng vui vẻ, cùng tham gia trò chơi của nghiệp”. Câu này thì ông Minh Tuệ nói rất đúng. Ông Báu và ông Tuệ cùng đang tham gia trò chơi của nghiệp. Bản thân tôi cũng đang tham gia trò chơi của nghiệp. Tất thảy mọi người đã sinh ra và đang sống trên trái đất này dù muốn hay không thì cũng bắt buộc phải tham gia trò chơi của nghiệp – tức là “bị” vận hành theo Luật nhân -quả.
Không ít người cho rằng, kiếp này ta có cuộc đời sung sướng hay phải chịu nhiều khổ đau là do hệ quả từ cái nhân tạo ra từ kiếp trước. Nhưng những người học đạo Phật sẽ thấy Luật nhân quả được vận hành trong từng sát na, từng giờ, từng ngày… Có cái nhân ta gieo từ buổi sáng, chiều đã tạo quả, có khi vài tháng sau tạo quả, hoặc nhiều năm sau tạo quả. Hàng ngày, ta đều tạo ra vô số nhân. Những cái quả tốt hay xấu với đủ các cung bậc liên tiếp được trổ ra ở trong tháng đó, năm đó, hay nhiều năm sau là do sự tổng hoà tương tác của vô số cái nhân mà chúng ta đã gieo. Quả sẽ trổ ra ngay hiện tại, chứ không chỉ chờ đến kiếp sau mới trổ.
Vì vậy, trong một đời người, lúc thì được nhận về quả tốt, nhưng lúc thì được nhận về quả xấu, cứ trùng trùng duyên khởi.
Đơn cử, có những ông lãnh đạo nhà nước thăng tiến rất nhanh, đó là quả tốt do những nhân tốt mà họ gieo từ những tháng năm tuổi trẻ. Nhưng khi có chức tước cao, thì họ lại gieo những nhân xấu, dẫn đến khi ở đỉnh cao quyền lực, thậm chí có những vị làm đến Chủ tịch nước mà vẫn phải chịu “quả xấu”. Dĩ nhiên, sẽ có ai đó nói, Luật nhân quả vẫn bất công, vì có người chỉ phạm tội cỡ tỷ đồng mà phải bị tù thời gian dài ngày. Nhưng có vị phạm tội cỡ hàng trăm, hàng nghìn tỷ mà chỉ bị mất chức, không bị đi tù. Thì tôi cho rằng, vẫn chưa bất công, bởi Nhân quả được vận hành trên cơ sở cộng trừ tổng số nhân tốt với tổng số nhân xấu mà từng người đang gieo. Một vị lãnh đạo cấp cao, đóng góp công lao cho đất nước cũng rất lớn – tức là nhân tốt vẫn lớn, khi họ vi phạm tức là tạo nhân xấu, thì nhân tốt bù trừ cho nhân xấu, dẫn đến quả xấu sẽ giảm nhẹ. Còn theo đạo Phật, thì khi cái nhân tốt, và nhân xấu quá lớn, quả của đời này không trổ hết được, thì cái nhân đó sẽ tiếp tục tạo quả tốt xấu ở kiếp sau…
2.Quay lại nói về chuyện tham gia trò chơi của Nghiệp với ông Minh Tuệ, mà chúng ta đang là những “quan sát viên” theo dõi. Trước thời điểm giữa năm 2024, thì những nhân tốt mà ông Minh Tuệ tạo ra cho mình khá lớn (từ quá trình tự tu hành, khất thực…). Nhờ vậy, cái quả tốt đã trổ: đó là đoàn người đi theo. Số lượng người yêu thích ông, ngưỡng mộ ông rất lớn. Tuy nhiên, từ cuối năm 2024 đến nay, quá trình tu hành đi bộ khất thực phạm phải nhiều sai lầm, dẫn đến quả xấu đã trổ. Cụ thể, đó là sự mất đoàn kết trong đoàn của ông Minh Tuệ, cùng những thị phi… Hậu quả là, số lượng người “quay xe” với ông, tỷ lệ số người mất niềm tin, mất sự ngưỡng mộ vào ông Minh Tuệ ở thời điểm này đã trở nên áp đảo so với những người sùng tín, ngưỡng mộ ông ấy.
Với ông Báu cũng vậy, những thị phi mà ông ấy phải nhận cũng là những quả xấu đã trổ từ chính những cái nhân mà ông ấy gieo trong thời gian qua.
Rất nhiều người biện giải rằng, những vấn đề không hay đang diễn ra trong đoàn của ông Minh Tuệ là do ma quỷ quấy phá, rồi thì là cũng giống như Đường Tăng trong Tây du ký, muốn đến được Đất Phật thì phải trải qua muôn vàn ma chướng. Xin thưa, Tây du ký là tác phẩm tôi cũng rất mê từ thuở bé, nhưng khi tìm hiểu đạo Phật, tôi mới hiểu ra rằng, Tây du ký chưa bao giờ được đưa vào hệ thống kinh điển của đạo Phật. Thậm chí, với đạo Phật còn coi Tây du ký là đi ngược với đạo Phật, bởi vì các chuyện xảy ra trong đó đã đi ngược với Luật Nhân quả – một trong những cốt yếu của đạo Phật. Và vì thế, tôi biết chắc, chả có ma quỷ nào đi quấy phá đoàn của ông Minh Tuệ, tạo ra những trở ngại để cho ông ấy đạt đến chánh quả. Tất cả những diễn biến đều đang được vận hành theo đúng Luật Nhân quả.
3. Những ngày qua, một số người quen biết bảo tôi rằng, viết tus về ông Minh Tuệ, có lúc thì viết là Thầy, lúc thì viết là Ngài, lúc lại gọi là ông, chắc mai mốt viết là “Thằng”. Xin thưa rằng, mỗi tus tôi gọi ông Minh Tuệ với những cách xưng hô khác nhau, là tuỳ thuộc vào những diễn biến câu chuyện về ông Minh Tuệ lúc đó. Cách đây hơn nửa năm trở về trước, tôi rất ngưỡng vọng ông Minh Tuệ, nên tôi viết rằng “Thầy Minh Tuệ”. Nhưng từ một tháng trở lại đây, tôi không còn ngưỡng mộ ông Minh Tuệ nữa, nên không còn gọi bằng Thầy. Những tus vừa qua, khi đoạn nào viết về ông Minh Tuệ, thấy ông nói những câu hay, đối đáp hay, thì tôi vẫn trân trọng viết rằng “Ngài”, bởi vì tôi vẫn ngưỡng mộ ông ấy, trong tâm thế coi ông ấy là người không thuộc về đạo Phật. Còn khi xem ông ấy nói những câu sai phạm với tinh thần, giáo lý của đạo Phật, thì tus tôi viết sẽ gọi là “Ông”, Còn gọi là “Thằng ư”, dù ông ấy có phỉ báng đạo Phật, thì tôi cũng không dám gọi là “Thằng”, bởi gọi như thế tức là cơn sân đã lên rất cao rồi.
Với ý nghĩ của tôi, người thường thì không ai là Phật, nhưng mọi người đều có cả tâm Phật và tâm ma. Bản thân tôi cũng có cả tâm Phật và tâm ma. Và Chắc các bạn cũng có cả hai thứ đó. Theo dõi những youtube về ông Minh Tuệ, những đoạn đối đáp nào của ông ấy mà thấy tâm Phật hiện hữu, thì tôi gọi là Ngài. Còn đoạn đối đáp nào của ông ấy, mà thấy tâm ma hiện hữu nhiều hơn tâm Phật, thì tôi gọi là ông. Tôi thay đổi trong các xưng hô đó là tuỳ vào ngữ cảnh, chứ không phải tôi lúc thế này lúc thế khác.
4. Hiện tại, đoàn của ông Minh Tuệ đang được “tạm trú” trong nhà của cơ quan chức năng ở Thái Lan, thay vì ước vọng “đầu đội trời, chân đạp đất”, không muốn ở dưới một mái nhà nào của ông ấy theo tinh thần của “Hạnh đầu đà”. Sự việc đó của ngày hôm nay cũng chính là một “quả” trổ ra trong hành trình của nghiệp. Sau đó, ông Minh Tuệ có được thả ra để đi bộ hành tiếp; hay sẽ bị trục xuất trở về Việt Nam (dĩ nhiên tôi cho rằng, ông ấy chưa có vi phạm đến mức để cơ quan chức năng Thái Lan giam giữ hay truy tố) – thì đó sẽ là những diễn biến tiếp theo của nghiệp.
Có một điều, hành trình của ông Minh Tuệ tới đây sẽ ngày càng diễn biến bất ngờ, rất thú vị. Đó sẽ là một “bộ phim” truyền hình thực tế, với vô vàn những bất ngờ, thú vị. Hành trình trên đất Thái Lan đã có những biến động như thế, tôi tin khi sang Myanmar, những bất ngờ sẽ còn diễn ra khác biệt hơn nữa, nhiều gay cấn hơn nữa, nhiều thú vị hơn nữa,
Dù có ai đó nói rằng, ông Minh Tuệ không đáng để chúng ta quan tâm, thì tôi sẽ vẫn muốn xem youtube, vẫn muốn biết diễn biến tiếp theo sẽ ra sao…