Về với Phan Rí để biết chuyện gì đã xảy ra

Người xem: 176

Hoàng Huy 
 
Bình yên. Thơ mộng. Hiền hoà. Đó là tất cả những cảm nhận của mình khi lần đầu tiên đến với thị trấn nhỏ bé này hồi đầu tháng.
 
Và rồi đến khi lửa bạo loạn bùng lên cuối tuần vừa rồi tại đây, mình không tin, hay đúng hơn là không thể tin nổi vì sao lại xảy ra một chuyện tồi tệ đến vậy ở Phan Rí. Trên mạng thì loạn chiều thông tin, bên nào cũng đưa ra những lý lẽ, luận điệu riêng để bảo vệ quan điểm của mình.
 

Và thế là, mình và một người chị rủ nhau tự tìm về Phan Rí Cửa để đến tận nơi, tận mắt chứng kiến thực tế những gì đã xảy ra trong ngày Chủ Nhật buồn vừa rồi, để tìm một sự thật – cho chính mình, để sáng tỏ những điều mà những nhiễu loạn thông tin trên mạng không bao giờ giải đáp được, để giải toả một nỗi day dứt đeo bám mấy hôm nay, và để tìm lại niềm tin về người dân Phan Rí hiền hoà, thân thiện.

 
Lái xe đi vun vút qua những đồi cát trắng mây đẹp mê hồn của cung đường ven biển đẹp nhất Việt Nam, mình vẫn hi vọng được nhìn thấy một Phan Rí Cửa còn nguyên vẹn và thanh bình, một hi vọng mơ hồ sau những gì đã xem trên mạng xã hội.
 
Trụ sở Cảnh sát Phòng Cháy Chữa Cháy Huyện Bắc Bình, điểm nóng đầu tiên của vụ bạo loạn tuần rồi: tan nát – cháy đen – và kinh hoàng. Hàng rào thép bị đổ rạp, cả toà nhà trụ sở của đồn cứu hoả bị đốt cháy tan tành, không còn một cái gì sót lại ngoài những đống tro tàn, dấu vết của bom xăng và lửa cháy bám đầy sân.
 
Mấy chục tỷ tiền thuế của dân bị những kẻ tự xưng là “dân” đốt phá 
 
Kinh hãi nhất là xác mười mấy chiếc xe của Cảnh sát cơ động và xe chữa cháy bị đốt chỉ còn trơ khung sắt đen ngòm chất đống ở sân sau, sừng sững dưới trời để sẵn sàng làm chứng nhân cho sự tàn phá điên cuồng của những kẻ bạo loạn. Chúng vét sạch không còn một cái gì trong trụ sở, đập tan bốt gác, và đốt cháy hết chính cái nơi bảo vệ cho thị trấn quanh năm khô hạn này khỏi bị cháy.
 
Mười mấy chiếc xe của Cảnh sát cơ động và xe chữa cháy bị đốt chỉ còn trơ khung sắt 
 
Mấy chục tỷ tiền thuế của dân bị những kẻ tự xưng là “dân” đốt phá. Không, mình không tin đấy là dân. Dân nào mà đi biểu tình lại chở hẳn những xe đá hộc bố trí dọc đường và chờ thời cơ là tấn công, dân nào biểu tình mà lại thủ sẵn bom xăng và bột mỳ, bột ớt để làm vũ khí, dân nào mà đi tuần hành lại mang theo lưỡi lê trong người, dân nào mà lại đốt phá trụ sở của những người hàng ngày túc trực để sẵn sàng giúp dân với nhiệm vụ cứu hộ cứu nạn… Đó nhất định không phải dân, mà là quân ăn cướp và nổi loạn – và cần phải bị trừng trị thích đáng.
 
Mình ám ảnh với những gương mặt sạm nắng, những vết trầy xước chưa lành da của những người lính cứu hoả ở đây; nét mặt vẫn còn chưa hết sự hãi hùng khi đi qua một cuối tuần đỏ lửa; và giờ đây lại phải xoay vần dọn dẹp đống ngổn ngang, đổ nát để quay lại sẵn sàng nhiệm vụ chiến đấu.
 
Chỉ kịp hỏi han và trao vội cho anh em một chút tấm lòng của Công ty để bày tỏ sự cảm kích và chia sẻ khó khăn trước mắt với họ, chúng tôi lại tìm tiếp đến Trụ sở Công An Huyện Bắc Bình – Tỉnh Bình Thuận với hi vọng có thể thăm hỏi, động viên mấy chục chiến sĩ cảnh sát cơ động của Bộ Công An bị thương tích vì “không chiến đấu” với dân cuối tuần rồi. Họ đã không chiến đấu với đám đông bằng dùi cui, áo giáp hay những vũ khí đàn áp mà chiến đấu với chữ Nhẫn cuối cùng mà Đại tướng Võ Nguyên Giáp hay nói tới:
 
“Có khi Nhẫn để yêu thương
Có khi Nhẫn để tìm đường lo toan
Có khi Nhẫn để vẹn toàn
Có khi Nhẫn để tránh tàn hại nhau”
 
Quả thật mình cảm phục sự nhẫn nại, kiên cường và chấp hành nghiêm quân lệnh của họ trong vụ bạo loạn lần này. Vì chỉ cần có thêm một chút đối chọi nữa thôi thì không hiểu ngọn lửa bạo lực sẽ còn lan tràn và bùng phát đến mức nào nữa. Nhìn mấy bạn chiến sỹ trẻ, chắc toàn 9X, mặt vẫn còn chưa hết vẻ mệt mỏi sau một trận giao tranh mà họ không được phép sử dụng vũ lực để giữ gìn tối ưu toàn cục.
 
Tiễn chân và cảm ơn chúng tôi đã ghé thăm, động viên và tặng quà, Trưởng công an Huyện Bắc Bình và Trung đoàn phó Trung đoàn Cảnh sát cơ động phía Nam của Bộ Công An nói một câu mà nó cứ văng vẳng bên tai mình suốt cả chặng đường về: “Thua dân không có gì phải xấu hổ cả, anh chị cứ yên tâm, chúng tôi biết phải hành động những gì đúng nhất trong hoàn cảnh để giữ gìn sự bình yên chung của mọi người”.
 
Đất nước nào trên thế giới cũng có những vấn đề riêng của mình, tuy nhiên sự khác biệt lớn nhất là dân trí và cách thức người dân xử lý những vấn đề đó. Bạo loạn ai là kẻ được hưởng lợi? Chắc chắn không phải là những người dân chân chính; họ không ngu dại gì mà đốt phá chính quê hương mình, chính tiền thuế của mình. Chỉ có những kẻ lợi dụng những bức xúc của người dân để thổi bùng lên thành bạo lực, để gây bất ổn…. và chắc chắn chúng cần phải trả giá cho việc làm đầy dã tâm này. Chắc chắn!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *