LÊ CHIÊU THỐNG KHEN TRẦN ÍCH TẮC – CHÚ TRE LÀNG CHẢ NÊN THẮC MẮC

Người xem: 209

Lê Chiêu Thống khen Trần Ích Tắc – Chú Tre làng chả nên thắc mắc!

Đọc bài viết trên trelangblogspotcom, thấy Lê Công Định đang khen nức khen nở, khen thở chẳng ra cái “kiến thức và tầm nhìn” của Công tử Cù trong bài trả lời phỏng vấn VOA ngày 15.6.2014. 

Khen quá, làm tôi phát sốt ruột, bèn lọ mọ tìm hiểu. Hóa ra “tinh hoa” của Cù Công tử nó phòi ra ở đoạn này:

– VOA hỏi: “Vậy những điều kiện như thế nào cần và đủ để giới lãnh đạo Việt Nam bắt buộc phải thay đổi vì quyền lợi đất nước?”.

– Cù công tử trả lời:

Điều kiện để họ thay đổi là Trung Quốc tiến tới xâm lược nốt quần đảo còn lại là Trường Sa.

Trong trường hợp đó, nhân dân và quân đội Việt Nam sẽ phải có hành động chính thức buộc đảng cộng sản từ bỏ quyền lực của mình, lập chính phủ mới hoàn toàn của dân.

Chính phủ đó lúc ấy mới có thể đặt vấn đề liên minh quân sự với Mỹ và chỉ trong trường hợp đó Mỹ mới có thể giúp Việt Nam về mặt quân sự để bảo toàn lãnh thổ của Việt Nam ở Biển Đông”.

Ní nuận rất đanh thép, rất rõ ràng và dứt khoát. Nhưng mà cái “tầm nhìn” kiểu này thì cũ xì, làm ta nhớ lại vài chuyện trước.

Trước hết, “tư duy” “rước Tầu đánh Ta” phải thuộc về các anh chị “nhà văng” Nguyễn Quang Lập, Trần Khải Thanh Thủy hoặc nhà “vô học” Bùi Hằng cái đã. Riêng “ý tưởng” “cầu cho thầy nó đánh nó” thì là độc quyền của nhà “vô học” Bùi Hằng “máu trên máu dưới“. Không ngờ một Tiến sĩ Luật siêu như Cù Công tử cũng định “dây máu ăn phần“! Đây là hình ảnh chụp lại đoạn đối thoại trên facebook giữa Trần Khải Thanh Thủy và Bùi Hằng ngày 7.8.2012:

Tại sao khi ấy Trần Khải Thanh Thủy hào hứng khuyên mọi người hãy chờ xem “Trung cộng dạy cho một bài học vào cuối năm” và Bùi Hằng nhanh nhẩu “lập đàn cầu cho thầy nó đánh nó”?

Chỉ có cái chết mới chia nìa đôi nứa


Chẳng có gì là lạ, nếu ta biết trước đó 4 ngày, trên blog quechoa, chủ trang Nguyễn Quang Lập (Lập phò) đã hý hửng tương lên bài viết “Nếu là lãnh đạo Trung Quốc tôi sẽ đánh chiếm Trường sa ngay thời điểm này“.

Và sau khi Mạc Ngôn, một người Trung Quốc, giải Nobel văn học 2012, phát biểu vu vơ rằng: “Tôi hy vọng ông Lưu sẽ được tự do sớm nhất có thể”. (Lưu, là Lưu Hiểu Ba, một ông rân trủ Tàu), ngay lập tức Lập phò nức nở tung hô: “Chính phát ngôn đó đã cho thấy tầm vóc lớn lao của Mạc Ngôn. Hoan hô bác Mạc Ngôn, từ nay em nguyện yêu bác mãi mãi! Cho dù Tàu có đem quân xâm lăng nước Việt một lần nữa thì em vẫn yêu bác”.

Nên nhớ Mạc Ngôn là một sĩ quan tuyên truyền cao cấp thuộc Cục chính trị Bộ Tổng tham mưu quân đội Trung quốc, đã trực tiếp tham gia cuộc chiến xâm lược Việt Nam năm 1979.

Thì ra, tình “đồng chấy” của Lập phò dành cho các “đồng rận” bên Tàu (Mạc Ngôn, Lưu Hiểu Ba) thật cao cả và vĩ đại, làm gì còn chỗ cho tổ quốc với tổ cò.

(Kể ra đến chỗ “yêu bác mãi mãi” mà phò biết dừng, thì cũng đã phò phạch lắm rồi, mà lại còn tẹo kín đáo… Nhưng thôi, nói nữa thì phò lại bảo cái đồ “dạy đĩ vén váy“).

Và cũng chỉ chưa đầy 2 tháng sau, (7.12.2012) phò bỗng đùng đùng tuyên bố: “Từ nay ỉa vào đọc bất kì cái gì của thằng cha này nữa”. (Đã bảo mà, cái giống phò nó thế!).


Còn nữa, nhưng thôi, hãy trở lại chuyện “kiến thức và tầm nhìn” “siêu việt” của Cù Công tử.

Ta đã biết Cù công tử vốn có tư duy làm lãnh tụ vượt trội từ khi chia nhà với bố đẻ, lại học du thuyết ở Pháp về, nên vận dụng rất thành thạo câu ngạn ngữ “Kẻ thù của kẻ thù là bạn ta” (L’ ennemi de l’ennemi est mon ami). Thật xứng đáng làm lãnh tụ bọn Hằng, Thủy, Lập và đám rân trủ cơ hội!

Đám này hằn học với chính quyền, vậy thì bất cứ kẻ nào, có thể gây ra tổn hại cho chính quyền, thì đều được chúng coi là “bạn“, cho dù đó là một kẻ cuồng sát hay là cả một đội quân xâm lược. Và bằng mọi cách, mọi giá, kể cả việc phải trả bằng chủ quyền đất nước hay vận mệnh dân tộc.

Cù Công tử hồi ở trong nước chỉ mơ làm lãnh tụ bộ Văn, nhưng bất thành bèn chuyển sang diễn hài. Nay sang Mỹ, Cù bỗng được các bô lão Cờ vàng dùng tạm, vì méo mó có hơn không.

Các bô thảo một “Thỉnh nguyện thư”, thỉnh Obama “quy hoạch” cho công tử suất Tổng thống VNCH III, vì đại khái thấy Cù yêu “nước” (Mỹ) cũng ngang tầm các cụ Diệm, Thiệu ngày trước. 

Thậm chí, Cù còn trội hơn các cụ kia ở chỗ, ngài sở hữu bí kíp “Liên minh với Mỹ là mệnh lệnh của thời đại”.

Nhưng Obama giả điếc, ậm à ậm ừ: Liên hoan à, OK, liên hoan good good, ngon lành thì anh tham gia, không hạp khẩu vị thì anh nghỉ, no problem. Then chốt là ở chỗ you phải tìm cách tự dọn mâm, chứ nhờ anh đuổi “nó” là not, bẩy đời tổng thống nhà anh chạy trước rồi đấy, Disme, anh thề!

Làm cách nào bây giờ? Hả Giời???

Thời “may“, Giời chưa giúp, thì đã có con Giời. Con Giời vác dàn khoan Hải Gian 981 đóng đóng nhổ nhổ trên Biển Đông, đem đến một cơ hội vàng cho Cù Công tử. 

Nhưng chỉ cắm với nhổ mãi, thì chưa đủ. Lý tưởng và tham vọng của Cù cao hơn nhiều, đó là: “Trung Quốc tiến tới xâm lược nốt quần đảo còn lại là Trường Sa“. 

Để ý kỹ câu hỏi cùa VOA nhé: “Vậy những điều kiện như thế nào cần và đủ để giới lãnh đạo Việt Nam bắt buộc phải thay đổi vì quyền lợi đất nước?

Đã thấy “tầm nhìn và kiến thức” siêu việt của Công tử chưa?! Để tôi làm rõ thêm nhé.

Điều kiện đầu tiên (cần) là Trung Quốc xâm lược Trường Sa cái đã! Việc này phi đại ma vương Tập Cận Bình không ai có thể đảm nhiệm. Rước ngài.

Điều kiện cần tiếp theo, là nhân dân phải nổi dậy, (tất nhiên là nhân dân trong nước chứ hải ngoại nổi vào đâu), vì thế, việc này cứ bổ cho ông Sinh Hùng Quốc hội và ông Thiện Nhân MTTQ lo. Về quân đội tất nhiên ông Phùng Quang Thanh phải thi hành tổ chức binh biến, lập chính phủ mới.
Xong chưa? 

Xong rồi thì tránh ra, để Cù Công tử ra tay thực hiện “mệnh lệnh thời đại”, là “liên hoan với Mỹ“. Đây là điều kiện đủ, như công tử kết luận: Chỉ trong trường hợp đó, Mỹ mới có thể giúp bảo toàn lãnh thổ (sic) của Việt Nam ở Biển Đông

Đến đây, tuy đã vãi khâm phục việc “bảo toàn lãnh thổ” của Công tử, nhưng tôi lại vẫn còn tý khúc mắc. Bèn lấy hết can đảm, rón rén hỏi: “Thế, thế … còn cái Trường Sa, công tử nhờ … nó xâm ..xâm… giùm nay có định… định… đòi lại hay không?“.

Công tử nuốt vội, rồi chùi mép, rồi trợn mắt, rồi đập bàn quát: “Ô hay, Trường Sa nào, từ khi Trẫm lên làm An Nam Quốc vương đến giờ có biết Trường Sa trường siếc gì đâu?

Đấy, ở trên, tôi đã bảo rằng “lý tưởng” của Cù công tử cao quý hơn nhiều!

Và “kiến thức và tầm nhìn” của Công tử cứ gọi là “vượt vại tương” nhé! Vạn tuế?

Và CACC nên nhớ, anh Lê Công Định, vốn là một nhà suýt Thủ tướng, cũng từng được anh Lê Thăng Long tung hô ngất trời khi bàn giao lại “con đường nham nhở”. Mà anh Long thì là người xin vào Đảng CS Việt Nam, với ước ao được làm Tổng bí thư trong 11 tháng, ối chà chà!!! 

Vậy thì anh Lê Công Định suýt Thủ Tuớng phải có trách nhiệm nức nở khen anh sắp Tổng thống, là Cù Công tử. Phải quá đi rồi!

Các anh suýt “lãnh tụ” khen nhau là chiện phình phường. CACC Tre làng biết đéo gì, lại cứ hay thắc mắc, rõ có phải dở hơi biết bơi không?

Như Lê Chiêu Thống khen Trần Ích Tắc. Vậy thôi!

Cậu cầu giặc chiếm Trường Sa
Ừ, chị đi đổ rác cái đã, rồi Cậu tha hồ cầu!!!
Nguồn: Lốc Liếc

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *