HÀ CAO VẢ GÁO SƯ TƯƠNG LAI

Người xem: 168

Cuteo@:

Nhân chiện gáo sư Tương Lai viết thư gửi anh Nại Văn Xâm kêu ca chương trình truyền hình trực tiến kỉ niệm 70 năm ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam và 25 năm ngày Quốc phòng toàn dân, với mục đích chửi chế độ, chị bốt bài của Hà Cao cho các bạn thẩm thấu. Bài đã qua sự đẽo gọt của con Phẹt liệt trym, nhưng tinh thần bài viết không hề thay đổi.

AN-NAM GÁO SƯ XÃ LUẬN.

Lâu không sủa các thể loại gáo sư cũng như trí thức cục phân, nay quất lại bài của con đỹ Hà Cao mặt chó ngao gâu gâu cho sướng mõm. Tôi chêm pha chấm phẩy lại tí ti. Tít rút trong quần ra, khà khà…

Tôi ít trọng, thậm chí là xem thường cái thể loại gọi là giáo sư hay tiến sĩ Việt nam. Bảo tất cả e bất công lẫn bất tiện nhưng quả thực với tôi, họ phần lớn là đám già lú, như gáo sư tương lai Tai Ương chả hạn.

Gớm, gáo sư tên tương lai, nhắc đến tên thấy sáng choang con đường trước mặt. Tên này chả biết do ai đặt hay gáo sư tự đặt cho mình nhưng nếu ấy là cái tên do bố mẹ đặt cho thì chắc hẳn họ kỳ vọng gáo sư khi lớn lên sẽ có thứ tư duy biết hướng về phía trước hay những điều mới mẻ, tệ lắm thì cũng hợp thời. Đằng này, đã tên tương lai lại mang hàm giáo sư mà tư duy chả khác một ả đàn bà ấu trĩ, suốt ngày ngồi cào cấu ký ức rồi nâng quan điểm cho ra vẻ uyên thâm. Từ chuyện bằng cái phụ khoa con muỗi thì các cụ cũng chịu khó dùng lịch sử để phóng cho nó to ngang với con bò. Tay cầm vài gam đất sét thì các vị cũng cố mà ngồi nặn cho nó thành cái tòa nhà chục tầng. May cho các cụ là cái làng Vũ Đại mở rộng này còn ngây thơ nên ối đứa cứ bâu vào khen lấy khen để, vẻ tâm đắc lắm chứ vớ phải thứ yêu quái, như tôi chả hạn, chỉ ngồi nhếch mép khép đýt cười.

Tôi không biết tên thật của thời này là gì để mà gọi cho chính xác song về tinh thần cơ bản, thời này người ta nghiêng theo Mỹ và tất tật dùng chung chuẩn Mỹ. Đúng sai khoan bàn, cứ nghe cái gì của Mỹ họ gật đầu, ok!

Vốn cởi mở, vẻ người Mỹ không cần thiết phải che giấu hay câu nệ điều gì, tất cả đều được thổi cho bung ra. Người Việt giờ cũng thế, hiếm ai giữ trong lòng điều gì, tất cả đều được hồn nhiên bày biện trên mặt báo. Đơn cử như Kenny Sang và bạn gái vừa khoe đồng hồ bạc tỷ thì vẻ như chả chịu thua kém, hai biệt thự ở Mỹ (được cho là) của phó tưởng thú Nguyễn Xuân Phúc cũng được truyền thông giới thiệu ngay. Đấy! trên khoe dưới cũng chả buồn bịt lại, đồng loạt nhất quán chạy theo tinh thần Mỹ còn gì. Hay như gấu Nga đột quỵ thì chả khéo vốn đang ế ẩm, các bà ở chợ bỗng ăn nên làm ra vì cả làng thi nhau làm tiệc, đơn giản chỉ vì gấu Nga là kẻ thù số 1 của Mỹ.

Tôi chả biết cái việc gần như tất cả chạy theo Mỹ là tốt hay xấu, nên hay không nhưng nếu đã theo thì theo cho trót chứ nhỉ! Đằng này cứ nửa vời, đứt đoạn. Khổ nỗi lại bỏ cái đoạn hay ho nhất của họ là việc kiếm tiền, khổ hơn đó chính là thứ mà ta thèm khát vì thiếu.

Với những gì đã giới thiệu về mình, người Mỹ cho thấy họ ít câu nệ về quá khứ, không lải nhải về những sự đã rồi và nếu có phải chạy ngược về quá khứ thì họ cũng phải thấy có tiền ở đó. Tôi không nghĩ cứ ngồi cày xới ký ức của mình rồi đau đớn, vật vã rồi tiện thể vạch mặt kẻ thù hết năm này sang năm nọ là sâu sắc mà chỉ có vẻ thế thôi. Nó giống với việc một ả đàn bà nào đó từng bị phụ tình trong ký ức rồi cứ thế mà giành cả đời mình cho sự nghiệp khóc lóc, thở than và kể tội thằng đàn ông nào đó như một kẻ ăn vạ cuộc đời. Thật ra, ngu thì chết chứ trách móc gì ai. Có trách thì cũng chỉ nên dừng lại ở một hai lần, đằng này trách mãi, nhai mãi như chó nhai sịp rách thì chả khéo thiên hạ chả ghét thằng đó nữa mà chuyển sang thương hại nó khi dây vào một đống cứt lâu năm thì có rách việc không?

Nào phải riêng gì Việt nam, cả một rừng quốc gia ghét Trung quốc mà Mỹ là nước cầm đầu vì sự đi lên của Trung quốc va chạm mạnh mẽ vào lợi ích của họ. Nhưng rồi thế nào? ghét thì ghét vậy nhưng người Mỹ vẫn tận dụng Trung quốc, họ vẫn bắt tay làm ăn với Trung quốc ở những lĩnh vực mà họ thấy có lợi cho mình đấy thôi!

Người Mỹ không có thời gian để nói về quá khứ là vì họ nông cạn chăng? Thưa không, vì nào phải họ lãng quên hay xem nhẹ lịch sử mà đơn giản là họ chỉ nói khi cần. Thậm chí lịch sử hay bí mật của nước khác họ còn nắm được trong tay để khi thế giới cần thì đến mà hỏi họ kia mà. Nông thế nào được!

Ở ta chả thế! Tiếng là theo Mỹ nhưng bẩn bựa hèn hệt Trung quốc. Nếu Trung quốc bài Nhật vì Nhật từng hãm hiếp họ trong chiến tranh thế giới 2 thì Việt nam bài Trung quốc cũng với cái lý do ấy, bị nó hãm đâm ra ghét rồi sợ, rồi ám ảnh. Báo chí thì ngày đêm tưởng tượng đủ các kiểu để kể tội con người và hàng hóa Trung quốc. Trí thức thì cứ thấy ai vì nhẽ nào đó mà chưa nhắc tên kẻ thù thì y như rằng sẽ ngồi khóc bù lu bù loa rồi tru tréo cả hàng cả họ của họ ra với một danh sách tội lỗi dài bằng chiều dài đất nước mà phần lớn các tội lỗi là do các cụ mớ ra chứ chưa chắc đã là của họ. Đã bảo già lú mà lị! Tưởng với số năm đã có mặt trên đời thì họ phải ngộ ra được nhiều điều hay ho, thú vị hay ít nhất là trưởng thành hơn nhưng rốt cục cũng chỉ là thứ trẻ trâu lần 2, có điều sân si, đĩ điếm, lươn lẹo và mất dạy hơn lần đầu – là ở những năm tháng chúng vừa rón rén vào đời.

Ký ức đi làm anh bộ đội cụ Hồ của mình nếu thấy nó quá vẻ vang, đẹp đẽ quá thì mình cứ tự giữ lấy đi, ai thù mình hay mình thù ai thì cứ việc xách kiếm mà đi trả thù. Ai nhớ mà nhắc hay trả thù hộ thì cám ơn còn chả thì thôi hoặc muốn chửi thì cứ lấy tư cách cá nhân ra mà chửi chứ ở đâu ra cái loại mà nơi nào đó chả làm theo điều mình muốn thì nhân danh triệu triệu khán giả truyền hình để chửi họ. Mà này, trong cái triệu triệu người í, chừa tôi ra vì từ lâu đã đéo xem truyền hình.

Nước gì mà tiến sĩ, giáo sư nhiều hơn thường dân nhưng chưa bao giờ thấy ai có ý xem Trung quốc là một thị trường lớn hấp dẫn để tận dụng mà hết năm này sang năm khác ca mãi một bài ca bài Hoa như một lũ bại não. Hoặc chả bại não thì cũng là lũ hèn hạ vì chúng nó sợ nếu nói khác đi sẽ hứng gạch đá của đám đông. Kiểu bọn tao ghét Trung quốc thì vì sao mày đòi làm ăn với chúng nó.

Kém cỏi là thế nhưng cứ thấy ai sơ sẩy hoặc vì những lý do tế nhị mà chả nhắc tên kẻ thù trong dịp nào đó là mừng rỡ. Vì đó là dịp để ta moi móc, đạp lên thằng khác để cả nước biết (hoặc đã biết thì còn nhớ) mình là ai, yêu nước thế nào mà lị!

Nghĩ mà xem, giáo sư ở đâu chả biết thế nào và có gì chứ ở ta thì chỉ có mỗi lòng yêu nước. Chấm hết! giáo sư phải có thêm thứ gì cho dân nó nhờ chứ lòng yêu nước thì ai chả có, mà phải cậy đến giáo sư? Giáo sư đéo nhắc thì dân quên mẹ nó chắc? Gớm, có mỗi một tuồng mà diễn mãi không biết chán. Mà diễn nào phải khéo léo gì cho cam, ở đây lồ lồ những chiêu trò cũ rích. Thì bắt đầu là giả vờ khen nó, ngợi ca nó cho ra vẻ khách quan, vô tư lắm để rồi sau đó là đạp nó xuống chứ gì. Chiêu này tôi dùng lâu rồi, đổi chiêu đi lắm khi qua mặt được, anh gáo xư tương lai ạ!

Thêm là, ngay cả đau thật, vật vã thật vì yêu nước còn chưa chắc đã sâu thì ở đây tôi thấy chỉ thuần sư làm dáng, là giả vờ đau. Để làm gì thế!? Để PR, mông má cho cái tên của mình chứ còn làm gì nữa mà hỏi cho mất thời gian. Mà nhân danh cả lòng yêu nước để cầu danh là phần việc của giòi bọ chứ chả phải con người.

Nguồn: Phọt Phẹt Blog

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *