TÀU HỨA KHÔNG XÂM LƯỢC CÁC NƯỚC LÁNG GIỀNG

Người xem: 208

Tàu Hứa Không Xâm Lược Các Nước Láng Giềng


– Thời Sự Trào Phúng –
Hoàng Hữu Phước, MIB

Vừa qua, tại cuộc gặp không chính thức ở Diễn Đàn Xiangshan (phát âm tương tự “xáng sàn”) giữa Bộ Trưởng Quốc Phòng Tàu với Bộ Trưởng Quốc Phòng các nước khối ASEAN tại thủ đô Bắc Kinh của Tàu, Bộ trưởng Quốc phòng Tàu Chang Wanquan (phát âm tương tự “chẳng vận quần”) tuyên bố rằng Tàu hứa không xâm lược các nước láng giềng. Trước khi lột trần tuyên bố này, tôi xin nhắc lại vấn đề ngôn ngữ sau mà trong bài Ai Đẻ Ra Tập Cận Bình đăng trên blog này ngày 25-7-2014 cũng như trong nhiều bài viết khác tôi đã từng nói rõ.

Trước hết đó là vấn đề nguyên tắc trên toàn thế giới văn minh: không bao giờ dịch nghĩa tên riêng từ tiếng nước khác sang tiếng nước mình. Nước Ivory Coast là nước Ivory Coast; dịch thành nước Bờ Biển Ngà dứt khoát là điều xằng bậy. Người Anh không bao giờ gọi Hồ Chủ Tịch là President Bright và tất nhiên họ không ngu đến độ cố gắng dịch họ Nguyễn ra tiếng Anh – chẳng hạn thành chữXYZ nào đó để từ đó dịch Nguyễn Ái Quốc thành tiếng Anh XYZ Patriot. Tóm lại:tên riêng rất có thể có ý nghĩa nào đó nhưng nguyên tắc ngôn ngữ toàn thế giới văn minh có văn hóa cao là không bao giờ được phép dịch tên riêng tiếng nước khác ra tiếng nước mình.
Thứ đến, tên riêng trong một ngôn ngữ có thể được viết
a- Theo các mẫu tự tiếng Anh nếu ngôn ngữ khác có dùng tương tự bảng mẫu tự an-pha-bê: thí dụ Hồ Chí Minh có thể dược viết thành Ho Chi Minh trong tiếng Anh nghĩa là đơn giản lập lại y nguyên sau khi loại bỏ hết mấy dấu thanh mà tiếng Anh không có như sắc-huyền-hỏi-ngã (còn do tiếng Nga không có mẫu tự H và CH cũng như không thể phát được âm INH nên họ bó tay, phải viết tên riêng Hồ Chí Minh ở tiếng Nga đọc tựa như Khô Si Min – thậm chí do văn phạm tiếng Nga dùng từ đến 6 cách nên Khô Si Min còn biến thành Khô Si Min Na, Khô Si Min Nu, Khô Si Min Nhe, v.v.) – đây là lý do tiếng Anh là ngôn ngữ duy nhất được sử dụng khi viết một tên riêng từ ngôn ngữ khác bất kỳ để sử dụng thuận tiện trên toàn cầu; hoặc
b- Theo phiên âm của tiếng Anh khi chuyển một tên riêng của ngôn ngữ nào khác có kiểu mẫu tự không theo mẫu tự an-pha-bê tức ABC như tiếng Anh: thí dụ người Anh nhìn chữ lăng quăng của Nga và chữ quẹt qua quẹt lại của Tàu thì không biết ra sao nên phải lắng nghe người Nga người Tàu phát âm rồi dựa theo cái nghe được mà viết ra, nên khi nghe người Nga phát âm tên thủ đô nước họ là “mốt xơ cơ vơ” với âm “vơ” nhẹ như gió thoảng khiến khó phân biệt giữa “vơ” và “quơ” thì chế ra từ Moscow, còn nghe người Tàu phát âm tên thủ đô Tàu thì chế ra từ tiếng Anh Beijing trong khi người Tàu ban đầu còn dảy nảy không chịu và tự dùng tiếng Anh riêng là Peking thì sau này cũng phải chịu phép vì Peking cũng chả ai trên thế giới quan tâm sử dụng.
Về từ Bắc Kinh trong tiếng Việt, dường như Việt Nam đã đúng vì Bắc Kinh phát âm giống tiếng Anh của Peking và Beijing nghĩa là lỗ tai của người Việt giống lỗ tai của người Anh và do đó giống lỗ tai của nhân loại.
Tuy nhiên, khi viết tên riêng của một nhân vật lãnh đạo Tàu nào đó thì dường như lỗ tai của người hay nhóm người chịu trách nhiệm cung cấp cho báo chí cách viết tên thống nhất lại có thính lực rất khác với phần còn lại của nhân loại. Trong khi học giả Anh dỏng tai lên lắng nghe phát âm tiếng Tàu của tên riêng của Chủ tịch nước Tàu rồi dùng tiếng Anh cho ra chữ Xi Jinping thì thay vì viết y tiếng Anh hoặc viết tiếng Việt là Xi Dính Bình thì lại cho ra từ Tập Cận Bình quái lạ, cứ như thể lịch sự muốn giữ thể diện cho ông Tàu Xi Jinping vậy. Tương tự, Hồ Cẩm Đào là cách Việt Nam giữ thể diện cho Hu Zintao (tức Hủ Dính Táo) để chống lại giới học giả Anh quốc, khiến các học giả Anh quốc nào biết tiếng Việt không hiểu Việt Nam muốn nói đến lãnh đạo Tàu nào.
Tương tự, ông Bộ trưởng Quốc phòng Tàu có tên Tàu được phát âm ra sao đó mà học giả Anh viết tiếng Anh thành Chang Wanquan thì lẽ ra tiếng Việt phải chứng minh có nghe tương tự và viết thành Chang Van Quan hoặc nếu né cái Chằng Vận Quần thì có tể tử tế gọi là Chấn Văn Quân cho hòa âm cùng thế giới, thì đàng này lại mỹ miều hóa thành Thường Vạn Toàn, trong khi Diễn Đàn Xiangshan thì thay vì viết Xang San lại mỹ miều hóa thành Hương Sơn như hiện đang sử dụng trên tất cả các báo Việt Nam. Thường Vạn Toàn ư? Thường thì y làm vạn việc sẽ toàn vẹn cả vạn việc ư? Kể cả xâm lược Việt Nam ư? Ban cho một thằng Tàu một cái tên tiếng Việt như thế rx là một sự ngu xuẩn.
Do khẳng định tôi không có lỗ tai khác nhân loại, trong bài viết này tôi không gọi Bộ trưởng Quốc phòng Tàu là Thường Vạn Toàn mà gọi y như cách người Anh viết là Chang Wanquan hoặc như cách tôi thực sự nghe từ tiếng Anh rồi Việt Hóa thành Chẳng Vận Quần hay Chán Vận Quần để có sự tương đồng hòa hợp giữaChang Wanquan và Chẳng Vận Quần, chưa kể tránh được lỗi vô văn minh của dịch thuật tên riêng.
*********
Trở lại chủ đề chính vốn bị độ dài của các đoạn trên biến thành phụ, những tuyên bố của ông Chang Wanquan hoàn toàn vô nghĩa. Chang Wanquan nói Tàu sẽ không xâm lược các nước láng giềng. Tất nhiên, Tàu không bao giờ xâm lược ai vì Tàu chỉ bảo vệ những lãnh thổ mà Tàu cho là của Tàu, chẳng hạn Hoàng Sa là của Tàu, Trường Sa là của Tàu, Philippines là của Tàu, Malaysia là của Tàu, và Indonesia cũng là của Tàu tuốt. Tàu chẳng xâm lược ai cả. Tàu chỉ cần tuyên bố “đó là của Ngộ” thì ai mà bén mảng đến thì Tàu sẽ la toáng lên “Ngộ tả lị xảy à!” Thậm chí Tàu có thể khóc với Liên Hợp Quốc rằng mấy nước quanh Biển Đôngxâm lược bắt nạt Tàu nên Tàu buộc phải kêu gọi dân Tàu vùng lên chống quân thù xâm lược để bảo vệ quê hương Tàu.
Tổ tiên Chan Wanquan đã từng có mặt ở nước Nam thời Bà Triệu vì sử có ghi rằng bọn Tàu chẳng mặc quần (tiếng Việt miền Bắc gọi là chẳng vận quần) khi đánh nhau với quân Bà Triệu.
Chan Wanquan sẽ không xâm lược các nước láng giềng được đâu, vì nếu Tàu làm thế, dứt khoát sẽ phải tháo chạy về Tàu trong tư thế chang van quan.
Nhưng Tàu cứ vẫn gào lên rằng đảo này, lãnh thổ nọ là của Tàu rồi ngang nhiên kéo đến ở, để xem có ai dám làm gì không. Đảo thì bé tí tẹo, Tàu chỉ đem tí teo quân giả dạng dân lành đến giữ, thì ai đem ít binh đến cự sẽ bị thua, còn ai đem đại binh đến thì rõ là dại vì bỏ trống đất nước dồn binh vào chỗ nhỏ để bị diệt tiêu.
Nếu chẩng ai dám làm gì thì Tàu khoe “Đấy, thấy chưa? Của Ngộ mà! Chân lý luôn thắng mờ! Hảo lớ! Hảo lớ!”
Còn nếu ai đó dám làm gì thì Tàu khóc “Bớ Liên Hợp Quốc ôi! Các đại quốc lân bang xâm lược tiểu quốc của tại hạ, đàn áp hai tỷ dân ít ỏi bị phù thủng to đùng của tại hạ! Xin Hội Đồng Bảo An ra uy trấn áp kẻ gian tà, ban Nghị Quyết cấm vận bọn cường quốc ấy, đem thái bình cho bá tánh. Trong khi chờ đợi đại binh cứu khổn phò nguy của chư vị quần hùng, tại hạ sẽ với sức mỏn hơi tàn cùng Cái Bang quơ đả cẩu bổng chèo tay đưa đưa hàng không mẫu hạm ra bắn pháo hoa, đổ mực tàu, quăng giấy cuộn, và ném thư pháp cố gắng chống ngăn gót giày xâm lược của ngoại bang.”
Ô hô! Ô hô! Đúng là Tàu. Tàu Tàu luôn.
Lăng Tần Hoàng Hữu Phước
Ghi chú:
1) Ai Đẻ Ra “Tập Cận Bình” Bài viết đăng ngày 25-7-2014 trên blog này
2) Cái bang: hành khất, ăn xin
3) Đả cẩu bổng: gậy xua chó của cái bang
4) Tàu: tiếng lóng của tiếng Việt miền Nam (tao tàu mày luôn = tao sợ mày luôn)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *