LâmTrực@
Chuyện tào lao thôi, không có ý gì đâu.
Bạn tôi có mảnh đất chó ỉa 2000 m vuông trong ngõ. Hồi lâu lắm rồi, anh ôm số đất đó từ hơn chục anh chị nông dân, vì được cấp báo nhà nước sẽ mở đường qua đó.
Nhưng hỡi ôi, người tính đéo bằng trời tính, chờ đợi mười mấy năm mà đường chẳng thấy đâu, bán tháo cũng không ai mua, anh đành ôm mối hận với đời.
Chuyện dài đến mức anh bán gia sản, lang bạt khắp nơi làm thuê kiếm sống…cho đến một ngày, anh trở về quê và hiến đất làm chợ.
Nói là hiến đất làm chợ, nhưng anh hoàn toàn không làm giấy tờ hiến cho ai. Bố thằng xã cũng đéo dám vác mặt đến yêu cầu anh làm giấy hiến cho xã, làm thế có mà mặt mo, vì anh là người tử tế, làm việc tử tế.
Chuyện anh Lấn hiến đất làm chợ được lan truyền, lên cả đài truyền thanh của xã. Lúc đầu ai cũng ngỡ ngàng, lũ đầu buồi chấm gio rỉ tai nhau, địt mẹ thằng này điên rồi, gạo đéo có mà ăn, nợ đầm nợ đìa, lại còn bày đặt hiến đất làm chợ….
Anh bỏ ngoài tai và kiên nhẫn. Đầu tiên anh dựng cái biển to với hàng chữ nguệch ngoạc: Chợ anh Lấn. Anh chua thêm dòng trong ngoặc kép, “mời tiểu thương vào bán hàng – miễn phí”. Hehe.
Quả nhiên, sau một thời gian ngắn, chợ của anh đông dần. Lúc đầu chỉ lá bọn trẻ ranh bán cua ốc, nải chuối mớ rau, sau này có cả sạp bán gạo, bán thịt lợn và bán vải. Chỉ một năm sau nó trở nên sầm uất bán đủ thứ trên đời.
Anh vui đéo ai bằng. Tuy rằng đéo được mời lên ti vi, nhưng nhờ báo chí, anh nổi tiếng là người tử tế, tốt bụng. Quan trọng hơn, anh giờ đây đã là chủ chợ. Nhà anh treo kín tường những cơ man nào là giấy khen từ Trung ương tới địa phương. Ở xứ này đéo phải ai cũng lập được chợ như anh, kể cả là doanh nghiệp… hehe.
Chủ chợ thì ngày đéo nào anh cũng cút rượu với lòng lợn mê say. Anh vẫn giản dị lắm, anh chỉ thu mỗi bà con có 30 nghìn gọi là tiền điện nước cho bà con đỡ ngại.
Chợ đông, làm ăn phát đạt, bà con tiểu thương muốn quy củ hơn, anh đứng ra kêu gọi đóng góp làm con đường bê tông cho sạch sẽ, nên chợ được kẻ ô như bánh đậu và một hệ thống mái tôn được dựng lên hoành tráng.
Một ngày kia, anh dở chứng, anh nói cần tiền nên bán chợ, đã có người trả giá 50 tỉ và giờ anh đang suy nghĩ vì thương bà con tiểu thương nơi đây…kkk.
Sau lời tâm sự ấy, bà con tiểu thương sợ phọt mẹ cứt non, họ tụ nhau lại và bàn cách giữ chợ kiếm cơm. Cách duy nhất là thuê kiot của anh….Nể quá, nên anh đành nhận lời.
Tèn tén ten,…Phút chốc anh trở thành nhà tư bản anh hùng. Nghe đâu mỗi tháng anh kiếm vài trăm triệu ông cụ. Chỉ tính riêng tiền gửi xe, mỗi tháng anh cũng kiếm mấy chục triệu, ấy là chưa kể mảnh đất chó ỉa giờ thành đất vàng khi anh mua lại một vệt nhà để mở rộng ngõ.
Hồi đầu năm ngoái chính quyền địa phương nơi anh cư trú quyết định trích quỹ đất xây một cái chợ hết 30 tỉ, chợ làm xong, dù to vật vã nhưng đéo có ai vào bán hàng, vì họ quen với chợ anh Lấn.
Chính quyền quay sang cấm chợ anh Lấn, với lời cảnh báo vệ sinh an toàn thực phẩm, bệnh dịch và cháy nổ.v.v… nhưng đéo ăn thua.
Cấm chợ khó lắm! Xem ra chính quyền đéo có mùa xuân nào để ăn thua với anh.
Hôm rồi, nghe nói anh định bán lại chợ cho một doanh nghiệp với con số 50 tỉ thật.
Tổ sư anh, sao anh khôn vãi cứt ra thế?
Tôi tạm dừng ở đây để đi ỉa phát, rảnh thì buôn tiếp. Nói lại, tôi kể sự thật thôi, đéo có ý gì đâu.
Tin cùng chuyên mục:
UNESCO công nhận tín ngưỡng thờ Mẫu và luận điệu sai trái của Nguyễn Xuân Diện
Cà phê phố
Ukraine nói điều đáng sợ về tên lửa mới của Nga
Trừng phạt Nga hay cuộc ‘chiến tranh kinh tế’ tổng lực của phương Tây trên khắp thế giới